– Họ kêu tôi từ tầng trệt lên, cho biết có người dọa nhảy lầu. Ông sẽ không nhảy thật chứ?
– Nhất đinh nhảy.
– Ông nhảy nhằm mục đích gì?
– Bản tỉnh tôi thích làm chuyện động trời.
– Ồ, ông có óc hài hước cao đấy.
Ông đội kê-pi lại lên đầu leo lên ngồi trên bậu cửa sổ.
– Tôi khoái óc hài hước lắm. Ông muốn hút một điếu không?
– Không.
Ông cảnh sát lắc bao thuốc cho một điếu thò ra. Ông đốt thuốc, kéo một hơi sâu rồi nhả khói vào vùng nắng. Gió tung khói lên:
– Hôm nay thật đẹp trời, đồng ý không?
Adams nhìn ông rồi nói
– Một ngày đẹp để chết.
– Ông hơi bi quan đấy. Có gia đình chưa?
– Không, còn ông?
– Có tôi có một vợ.
– Còn tôi chằng có ai gọi là gia đình cả.
– Tội quá.
– Vâng, rất tội nghiệp.
Phần 2
Adams nghĩ. Cách đây không lâu mình đã từng có một gia đình. Thực ra thì chỉ mới hôm qua đây thôi. Sáng qua, khi rời nhà đi làm, Karen đã nói tạm biệt với anh ở cửa, nhưng không hôn anh như lệ thường. Hôn nhân của họ bây giờ là hôn nhân không nụ hôn, nhưng cô ta vẫn là vợ ông ấy, ông ấy vẫn còn yêu mình nàng, từ trước đến giờ và mãi mãi. Ông ấy không bao giờ đồng ý ly dị Karen, luôn giữ vững quan điểm ngay cả khi Karen dọa trước sau gì cũng bỏ ông ấy. Và rồi khi về nhà lúc sáu giờ, không có vợ ở đó nữa, không tình yêu, chẳng còn gì hết, chỉ có một lọ thuốc ngủ trống rỗng, một mảnh giấy nhắn lời cuối, một căn phòng tĩnh mịch… và xác Karen nằm trên chiếc chõng đệm.
Lời trối trăn được viết sạch sẽ đầy suy nghĩ xâu xa và thanh minh rõ, để trên gối của ông ta. Steve đã nói với nàng là anh không thể cùng nàng trốn đi xa. Steve đã lừa gạt nàng như một tên sở khanh. Chính ở điểm nói toạc ra, thẳng thừng và tàn nhẫn về Steve như vậy để ông ấy hiểu – như ông ấy đã hiểu mấy tháng nay. Đã có lần ông ấy thấy họ (Steve và Karen) ngồi với nhau trong hầm rượu ở gần đó. Về phần nàng, chả còn gì phải lén lút chuyện cặp kè với Steve. Nàng đã nói thẳng với ông ấy là hôn nhân của ông ấy và nàng đã chấm dứt và nàng nói về Steve công khai với ông ấy.
Ông ta đã ra khỏi nhà đi lang thang qua các phố rồi về nhà ngủ. Lúc thức dậy buổi sáng, ý thức ngay là ông ta đã quyết định, phải làm ngay việc mà bây giờ ông đang âm mưu. Ông đã đến khu này của thành phố, đăng ký trọ ở khách sạn này, chọn một phòng sát nóc. Ông ta hiểu rõ sau đó chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ rất tự nhiên như tình huống phải diễn ra như vậy.
Dưới các đường phố chung quanh, bây giờ đông nghẹt những người hoảng hốt, bệnh hoạn, hiếu kỳ. Cảnh sát đã đẩy đám đông ra xa vỉa hè, tạo một khoảng trống khá rộng trước khách sạn phòng khi ông ấy nhảy. Ông ta có thể thấy rõ những người lính cứu hỏa đang đang vòng quanh cái lưới cứu sinh bằng vải dày, tròn như một cái bánh tráng đen, có sơn một vòng tròn đỏ ở giữa. Ông ta biết rõ lưới cũng chẳng giúp ích gì được cho một người nhảy xuống từ tầng thứ hai mươi sáu. Chẳng có cách nào những người muốn cứu hộ tiếp cận ông ta được. Các cần cầu cứu hỏa cũng không vươn tới tầng này. Một gờ góc tường sát mái lại nhô ra che ngay trên đầu ông ta, đã đương nhiên vô hiệu hóa mọi cố gắng cứu ông ta từ mái nhà.
Một người lại thò đầu ra cửa sổ nói với ông ta:
– Thật là một chuyện làm vô ích, không có cái đầu.
Adams nói:
– Ông có thể nghĩ như vậy.
Ông này hăm hở:
– Tôi là bác sĩ. Tôi giúp ông được.
– Ông thuộc khoa nào?
– Tôi chẳng đưa ông vào khoa nào cả, tôi hứa đó, ông Adams.
– Quá trễ rồi, bác sĩ.
– Nếu ông nhảy thì mới quá trễ. Giờ này thì còn kịp đấy.
– Ông hãy di chăm sóc người khác đang cần ông. Tôi không cần ông, ông bác sĩ.
Ông bác sĩ biến. Adams nhìn xuống đám đông, tính toán. Tự nhiên ông ta có cảm giác xa cách độc đáo. Cận kề cái chết đã gây cho ông ta khoảng cách với những người khác. Giờ thì ông ta dửng dưng bất cần, giữ thãi độ xa vắng, an nhiên tự tại. Mọi người dưới kia vẫn chờ đợi và chờ đợi. Ông ta nghĩ họ sẽ được thấy một chuyện suôn sẻ thôi. Và cả những người trong phòng nữa, ông ta có thể nghe họ đang bàn tính sang sảng, đặt kế hoạch, phác họa phương pháp kích thích tâm tư và thuyết phục ông ta, có lẽ họ đang hoảng hốt gọi điện cho các chuyên gia về vấn đề tự tử.
Ông ta nhìn quanh, một khuôn mặt lại thò ra cửa sổ nhìn ông ta chằm chằm. Lại cái ông mục sư mặt tròn, lo lắng và thành thực.
– Chúng tôi có thể giúp gì được ông không?
– Không.
– Bây giờ ông có muốn trở vào nhà không?
– Cha chỉ mất thời giờ thôi, cha ơi.
– Tôi không mất thời giờ đâu.
– Ông có muốn chứng tôi tránh xa để ông suy nghĩ một mình không?
– Hãy làm như cha nói.