– Chúng chẳng làm gì ta đâu, đừng sợ.
Cả nhà từ từ đi qua vài thửa ruộng, đến chỗ leo rào. Lũ chim vẫn không động đậy, chúng hướng mỏ ra phía gió, chờ đợi.
Đến lối rẽ vào nhà chính, Nat bảo vợ và hai con đợi mình cạnh hàng rào. Nhưng bà ấy không chịu:
– Em cần gặp bà Trigg. Hôm qua bà ấy có đi chợ thì em có thể vay bà ấy vài món, và…
Nat nạt ngang:
– Đợi ở đây, tôi sẽ ra ngay.
Những con bò cái, vú căng sữa, cúi đầu, bồn chồn di động không yên. Lũ cừu đã húc thủng một lỗ ở hàng rào, chui vào và đi lung tung trong vườn trước nhà.
Không một chút khói nào bốc lên ống khói. Nỗi sợ hãi chụp lấy ông. Ông đã chẳng muốn vợ con ông sang đây chút nào. Ông tiến vào nhà, lách vào giữa bầy bò. Chúng đứng cúi đầu bụng căng sữa, tản ra bốn hướng như không còn sinh khí.
Ông thấy chiếc xe hơi nhỏ ở gần cổng, không nằm trong gara như thường ngày. Tất cả các cửa sổ trong tòa nhà bị phá tanh banh. Rất nhiều hải âu chết nằm hàng đống trong vườn và xung quanh nhà.
Những con chim sống đậu đầy trong các cây sau nhà và trên nóc nhà. Chúng im lặng, quan sát, theo dõi ông. Xác cậu Jim nằm trong vườn. Cậu chỉ còn là một xác chết. Khẩu súng của cậu nằm bên cạnh.
Cửa trước nhà đóng và cài then chắc, nhưng nâng một cánh cửa sổ lên và leo vào nhà dễ dàng.
Xác Trigg nằm gần điện thoại. Chắc là ông đã cố liên lạc với tổng đài khi lũ chim đánh ông sắp chết. Cái máy điện thoại bị giựt ra khỏi chỗ gắn trên tường, ống nghe văng ra khỏi giá.
Không thấy bóng dáng bà Trigg đâu. Có lẽ bà ấy ở trên lầu. Bây giờ lên lầu liệu có giúp được gì không? Ông rúng động, run sợ, ông đã đoán ra sẽ tìm thấy gì ở trên ấy. Cám ơn trời, ông bà Trigg không có những con thơ.
Ông cố luồn lách leo lên cầu thang, nhưng chỉ leo được nửa đường là ông lộn trở xuống. Ông đã thấy hai chân bà Trigg ló ra ngoài cửa phòng ngủ đã mở banh. Cạnh xác bà là hàng đống chim hải âu chết và một cái dù gẫy. Ông nghĩ, chẳng còn làm gì được nữa rồi. Ta chỉ còn năm tiếng đồng hồ. Ít hơn năm tiếng. Gia đình ông Trigg chắc sẽ thông cảm cho ta thôi, ta mạn phép lấy những thứ cần thiết ta tìm được.
Ông cố lết ra chỗ vợ và hai con. Ông nói:
– Tôi sẽ chất những thứ cần dùng kiếm được lên xe hơi chở về nhà rồi trở lại lấy chuyến nữa.
Bà vợ hỏi:
– Gia đình ông Trigg ra sao?
– Có thể họ đi thăm bạn bè ở đâu đó.
– Vậy em có thể vào khuân đồ giúp anh được không?
– Không được. Trong ấy bừa bộn lắm. Cừu và bò đi luông tuồng khắp vườn. Em cứ đợi ở đây, anh sẽ lái xe ra và em có thể ngồi trên xe về nhà.
Bà ấy nhìn ông chằm chằm trong lúc ông nói. Ông tin là bà ấy đã hiểu tình hình, nếu không thì chắc chắn bà ấy sẽ khăng khăng đòi theo ông để tìm lấy ít bánh mì và rau quả.
Hai vợ chồng cùng đi lại khu nhà chính vài ba chuyến, cho đến khi ông thấy đã đủ những thứ cần dùng tối thiểu. Điều kỳ lạ là ông giật mình, khi cái cần thiết nhất vẫn là ván để chẹn ngang cửa sổ. Ông đi quanh nhà lấy ván và quyết định sẽ chặn ngang các cửa sổ bằng ván mới.
Chuyến cuối cùng, ông đánh xe lên trạm xe buýt, ra khỏi xe, bước vào trạm điện thoại.
Ông đợi vài phút, nhấn điện loạn cái núm trên giá máy. Ông dập ống nghe xuống giá máy. Không khá được, đường dây chết. Ông leo lên một bờ cao, nhìn ra khắp vùng. Không nơi nào có vẻ còn sự sống. Chẳng có ai ngoài cánh đồng, trừ lũ chim đang theo dõi và chờ đợi.
Vài con chim có lẽ đang ngủ, đầu rúc dưới cánh. Ông tự hỏi, tại sao ta không nghĩ ra là chúng còn phải đi ăn nữa chứ, chúng không thể chỉ đậu im như thế mãi được. Rồi ông lại chợt nghĩ ra chúng đã no đầy tới cổ. Chúng đã ăn tối qua nên sáng nay không nhúc nhích.
Ông ngước mặt nhìn trời, chẳng có chút màu sắc, toàn là mênh mông xám ngoét. Cây cối trơ trụi, đen đúa một màu vì gió đông. Nhưng gió đông lại chẳng ảnh hưởng gì được đến lũ chim sống đang chờ đợi đầy cánh đồng.
Ông tự nói với mình, thế nào rồi người ta cũng diệt được chúng. Chúng đang là một mục tiêu dễ diệt. Có lẽ chúng đều đậu yên một chỗ chờ đợi trên khắp nước. Tại sao phi cơ không cất cánh lúc này và xịt hơi ngạt vào chúng nhỉ? Những người có chức có quyền ở đâu? Đang làm gì? Họ phải hiểu chứ, họ phải tận mắt xem xét tình hình chứ. Ông quay ra xe, ngồi sau tay lái.
Vợ ông thì thào:
– Đi nhanh qua cổng thứ hai, ông bưu tín viên nằm ở đó. Em không muốn Jill thấy.
Về đến nhà thì đã một giờ kém mười lăm. Chỉ còn khoảng một giờ để chuẩn bị.
– Tốt nhất là em nấu ăn trưa đi. Nấu vài món nóng sốt cho mấy mẹ con em, món súp ấy. Anh không còn giờ ăn, phải dỡ đồ vào nhà.”
Họ mang mọi thứ vào nhà. Các thứ này sẽ rất cần và sẽ không còn. Thứ nào ông cũng dùng vào một việc phòng thủ trong mấy giờ dài vô tận sắp tới.
Trước hết ông phải xem xét các cửa sổ, cửa ra vào. Ông đi tuần tự quanh nhà, thử từng cái một, ông leo lên nóc nhà, đóng ván chặn ngang các ống khói thông hơi, trừ ống khói lò bếp.
Trời lạnh quá, ông không còn chịu đựng được nữa, nhưng phải cố làm cho xong. Lâu lâu ông lại ngước lên nhìn bầu trời xem có phi cơ chưa. Chẳng thấy bóng dáng cái nào. Ông thầm nguyền rủa chính quyền bất lực. Chặn xong các ống thông hơi, ông ngưng tay, nhìn ra biển. Một cái gì đang nhúc nhích ở đó, cái gì xám, trắng ở chỗ cái đê chắn sóng.