– Ừ, nhanh lên nào!
– Chúng sẽ bay đi đâu, bố? Chúng tới đâu nhỉ?
– Bay vào sâu trong đất liền, bố đoán vậy vì ở đó ấm hơn.
Ông nắm tay con gái, lôi nó chạy lúp xúp theo đường mòn.
– Đừng chạy nhanh vậy bố, con không chạy kịp đâu.
Lũ hải âu cũng học theo lũ quạ. Chúng cũng tản rộng đàn ra, chia thành bốn đội hình, mỗi đội hình hàng ngàn con rồi bay theo bốn hướng la bàn.
– Thế là sao bố? Bọn chim đang làm gì vậy bố?
Bọn hải âu không quyết định được hướng bay nhanh như bọn quạ, bọn ác là. Chúng vẫn lượn vòng vòng trên đầu. Chúng cũng không bay cao như trước. Dường như chúng còn đang đợi lệnh, dường như dấu hiệu chưa được ban ra.
Jill vừa thút thít khóc vừa nghẹn ngào nói:
– Ước gì lũ hải âu bay đi nơi khác, con không ưa chúng. Chúng càng ngày càng lượn gần đến đất nhà mình.
Ông bắt đầu chạy nhanh hơn, cắp con gái lắc lư ở bên sườn. Đến lối quẹo vào nhà chủ trại, ông thấy Trigg đang lùi xe vào gara. Nat gọi vọng vào:
– Ông có thể cho bố con tôi quá giang một chuyến về nhà không, ông Trigg?
Ông Trigg đang ngồi sau tay lái quay lại, nhìn bố con Nat mà ngạc nhiên, rồi nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt hồng hào.
– Có vẻ như chúng ta sắp có trò vui đấy, ông có thấy lũ hải âu không, Nat? Jim và tôi đã chuẩn bị đập chúng một trận. Mọi người như đang điên lên vì chuyện chim chóc. Chẳng ai nói chuyện gì khác. Tôi nghe ông bị chim tấn công đêm qua, ông cần một khẩu súng không?
Nat lắc đầu.
Chiếc xe nhỏ còn đang chất đầy đồ, nhưng cũng còn chỗ cho Jill ở ghế sau.
– Tôi không cần súng. Nếu chở giùm tôi bé Jill về nhà tôi cám ơn lắm lắm. Cháu sợ lũ chim.
– Được thôi, tôi sẽ đưa cháu về nhà nhưng ông sẽ nán lại đây cùng bắn chim với chúng tôi cho vui. Chúng ta sẽ làm cho lông bay tung tóe.
Jill leo lên xe và tài xế cho xe ra cổng, quẹo vào đường cái. Nat chạy theo sau. Trigg chắc điên rồi. Một khẩu súng làm sao mà đối phó được với một bầy chim đen kịt bầu trời?
Bọn chim bây giờ đến căn nhà chính của chủ trại. Chúng lượn sát mái nhà. Như vậy nông trại này chính là một mục tiêu của chúng. Nat cố sải bước cho nhanh về căn nhà nhỏ của mình, ông thấy chiếc xe từ nhà ông ra, quẹo lên đường cái trở về. Chiếc xe cặp sát ông rồi đậu khựng lại.
– Cháu đã vào nhà rồi. Bà ấy sẽ coi sóc cháu. Ê, còn ông, hiểu sao về vụ này? Trong thị xã người ta kháo nhau rằng người Nga làm ra vụ này.
Người Nga đầu độc lũ chim.
– Làm sao mà họ đầu độc chim được?
– Đừng hỏi tôi. Ông biết các câu chuyện đồn đại lan truyền như thế nào mà.
– Ông đã lấy ván bít các cửa sổ chưa?
– Chưa. Chuyện tầm phào. Hôm nay tôi đã làm được khối chuyện quan trọng, hơn là đi bít cửa sổ.
– Nếu là ông, bây giờ tôi đi bít vẫn chưa muộn.
– Trời ơi, ông thật lãng xẹt. Ông có thích qua chỗ chúng tôi ngủ đỡ không?”
– Không, dẫu sao cũng cám ơn ông.
– Thôi tạm biệt, hẹn gặp ông sáng mai. Tôi sẽ đãi ông bữa ăn sáng bằng chim hải âu.
Ông chủ nông trại nhăn răng cười rồi cho xe quẹo vào lối vào nhà. Nat vội vàng tiến bước về nhà, ông chạy qua khu rừng nhỏ, qua kho chứa nông sản cũ, leo qua những bậc gỗ vượt hàng rào vào khu trại còn lại phân cách ngôi nhà. Khi còn đang leo rào, ông nghe thấy tiếng quạt gió của những cánh chim. Một con hải âu lưng đen từ trời cao lao xuống người ông. Nó đánh hút, đổi hướng, lướt lên cao để đâm bổ xuống lần nữa. Tức khắc, các con khác đến trợ chiến với nó, sáu con, bảy con rồi hơn một chục con.
Nat quăng cái cuốc đi, cuốc thì làm gì được. Hai tay ông bu lấy đầu, ông chạy nhanh hơn vào nhà.
Lũ chim vẫn lao vào ông từ trên cao, lặng lẽ không một tiếng kêu, trừ tiếng gió đập cánh. Những đôi cánh khủng khiếp đang quạt ào ào. O^ng cảm thấy được máu chảy ở tay, cổ tay và sau gáy. Ước gì ông đừng trông thấy máu. Các chuyện khác thì có gì quan trọng đâu.
Sau mỗi lần lao xuống, sau mỗi lần tấn công, lũ chim càng bạo dạn hơn. Chúng chẳng nghĩ gì đến mạng sống của chúng cả. Khi chúng từ trên cao lao xuống đánh, đến một chiều cao quá ngắn như tầm thước người, nếu trượt, chúng sẽ cắm xuống đất. Chúng nằm giẫy đành đạch, gãy cổ, gẫy cánh, trầy trụa, dưới đất. Trong lúc chạy, Nat vấp phải những xác chim rót xuống vì đã kiệt sức. Ông loạng choạng chúi vào cửa nhà. Ông luống cuống đập bàn tay be bét máu vào cửa. Ông la lên thất thanh:
– Cho anh vào với, Nat đây. Cho anh vào!
Ngay sau đó, ông thấy một con ó biển đang lấy thế từ trên cao để lao xuống đánh ông. Lũ hải âu lượn vòng vòng trên trời, rút dần ra xa rồi lao vút lên không trung cao hơn. Chỉ còn con ó biển ở lại, con ó duy nhất đang lượn trên đầu ông. Thình lình nó xếp cánh dọc theo thân mình rồi lao xuống như một viên đạn.
Nat thét lên và cửa bật mở, ông cố lết qua ngưỡng cửa, vợ ông lấy cả thân mình chặn cửa lại. Họ còn nghe được tiếng phụp của con ó biển cắm xuống đất.
Vợ ông băng bó các vết thương cho ông. Các vết thương không sâu. Hai mu bàn tay của ông bị thương nhiều nhất, rồi đến hai cổ tay. Nêu ông không đội cái mũ vải, thì chắc chắn lũ chim đã làm ông bị thương ở đầu rồi. Còn con ó biển, ó biển có thể đánh vỡ sọ người như chơi.
Lũ trẻ đương nhiên là đang khóc rồi, thấy hai tay bố máu me thì thương.
– Các con nín đi, bố không đau đâu. Bố khỏi ngay mà.
Vợ ông mặt mày sợ tái xanh, nói run run:
– Em đã thấy chúng bay vòng vòng trên nhà mình. Chúng tụ tập lại ngay khi con Jill và ông Trigg vào nhà. Em đã đóng chặt cửa và chèn lại, bởi vậy em không mở cửa ngay được khi anh gọi.
– Cám ơn trời, bầy chim đã nhắm vào anh, nếu không, con Jill nhà ta sẽ không thoát được. Anh trông thấy một bầy từ trạm xe buýt, toàn là những loại chim lớn cỡ quạ. Chúng bay về hướng thị xã.
– Nhưng lũ chim có thể làm những gì, anh Nat?
– Chúng tấn công. Chúng tấn công bất cứ ai ở ngoài đường phố. Sau đó chúng cố phá cửa sổ, chui qua ống khói vào nhà.
– Nhưng tại sao chính quyền chưa làm gì nhỉ? Tại sao họ không điều động quân đội, dùng súng máy?
– Họ không kịp làm. Chẳng có ai chuẩn bị sẵn sàng cả. Để xem họ sẽ nói gì trong bản tin sáu giờ chiều.
Jill thình lình nói:
– Con nghe tiếng chim bố ạ. Bố nghe đi!
Nat lắng tai nghe. Những tiếng vỗ cánh trầm trầm lọt qua khe cửa sổ, khe cửa lớn. Tiếng cánh chim xạt vào mặt gỗ, chúng cào, chúng mổ, chúng trượt, lách… cố tìm cách xông vào nhà. Âm thanh của nhiều cơ thẻ sống chen lấn, chồng chất lên nhau, lạo xạo, xột xoạt trên gờ cửa sổ. Lâu lâu lại nghe một tiếng phập , một tiếng phạch khi một con lao xuống không thắng kịp, cắm xuống đất luôn. Đôi khi chúng cũng giết lẫn nhau vì thế, Nat nghĩ vậy. Nhưng chết cách đó bầy chim cũng không hề bớt, không đủ để giảm số lượng chim.
– Được. Nat nói lớn. Bố sẽ đóng thêm một lớp ván nữa chặn cửa sổ, bầy chim sẽ không lọt được vào nhà đâu Jill ạ.
Nat kiểm tra lại các cửa sổ rồi kiếm nêm, sắt thanh, sắt tấm, mảnh gỗ, mảnh kim loại, nêm chắc, đóng dính các mép cửa sổ vào tường. Sau đó mới chặn thêm một lớp ván nữa. Tiếng búa nên của Nat tạm thời làm ngưng tiếng cào, tiếng mổ, tiếng di chuyển xào xạt và át được tiếng động khủng khiếp nhất là tiếng cửa kính vỡ, nứt.
Nat gọi vợ:
– Em làm ơn mở radio đi.