Mời anh em cùng đọc Truyện Ma Những Con Chim tại chuyên mục truyện kinh dị của Phimsex.info, tuyển những truyện rùng rợn nhất của Daphne Du Maurier không dành cho những bạn yếu tim
Đọc truyện ma: Những Con Chim
Phần 1
Vào ngày mồng 3 tháng 12, thời tiết đột ngột thay đổi. Chỉ qua một đêm là ta đã đang ở trong mùa đông. Những ngày cuối thu vừa qua thật ấm áp, dễ chịu. Những khoảng đất vừa cày lật lên trông thật màu mỡ.
Vì bị thương, bất lực một phần trong thời chiến, nên Nat Hocken được hưởng một phần trợ cấp mất sức lao đông. Ông đang làm việc ở một nông trại, nhưng không làm đủ giờ công, ngày công như những người bình thường. Ông chỉ làm việc ba ngày một tuần và người ta cũng chỉ giao cho ông những công việc nhẹ. Tuy ông cũng có gia đình và con cái, nhưng tính tình vốn trầm lắng, ông thích nhất là được làm việc một mình.
Ông rất vui khi được giao sửa một cái cổng, đắp một cái bờ, ở tận cùng cái mỏm của bán đảo này, ba phía bị nước vây quanh. Đến trưa, ông có thể nghỉ tay, ngồi trên một tảng trên vách đá, vừa ăn bánh nướng nhân thịt do vợ ông làm, vừa ngắm chim.
Vào mùa thu, các đàn chim lớn thường ghé vào bán đảo này. Chúng chẳng bao giờ chịu đậu yên một chỗ. Chúng luôn chuyển động, lúc thì cả đàn bay vòng vòng trên trời hoặc bay một đoạn rồi lại đổi hướng. Lúc thì chúng đáp xuống kiếm ăn trên những sườn đồi mới được cày lật lên, nhiều thức ăn. Chúng luôn nhảy nhót, mổ thức ăn như thể chúng không đói, không muốn ăn.
Vì hiếu động, chúng lại cùng nhau bay lên trời, vừa kêu, vừa hót như gọi nhau. Lúc vút lên cao, lúc nhào xuống thấp, chúng bay trên mặt biển trong xanh, cùng nhau bỏ đất liền bay tuốt ra khơi.
Chúng hấp tấp, vội vàng, bay cho thật nhanh rồi biến mất. Chúng bay đi đâu? Đến đó để làm gì chứ? Sức thôi thúc của mùa thu, bồn chồn, chưa thỏa, hơi nhuốm buồn, ám ảnh như cột lấy chúng. Chúng bay nhảy linh hoạt, như quá mức bình thường trước khi mùa đông đến.
Nat nghĩ, có thể một điềm gì đó, luôn báo hiệu cho bọn chim vào mùa thu. Đông sắp về, nhiều chim sẽ chết. Nhiều người bị ám ảnh một cái chết bất đắc kỳ tử, có những hành động điên khùng như thể ngày mai chúng ta sẽ chết hết, có lẽ bọn chim cũng vậy.
Mùa thu này, lũ chim có vẻ bất an hơn những năm trước. Ta rất dễ thấy điều này vì thời tiết thu này rất ổn định, bình yên. Nat đi dần về phía ông Trigg, chủ nông trại, trên chiếc máy cày, đang cày trên sườn quả đồi phía Tây. Chiếc xe và người cày lúc thì nhô lên, lúc hụp xuống hay quẹo đâu mất hút. Lâu lâu lại bị đám mây chim đang bay vần vũ trên trời che khuất. Đến cuối buổi cày, Nat nhận xét về lũ chim cho Trigg nghe, ông chủ đồng ý:
– Vâng, tôi cũng thấy năm nay nhiều chim hơn mọi năm. Tôi có linh tính là thời tiết sắp thay đổi và mùa Đông này có lẽ khắc nghiệt lắm. Có lẽ vì vậy mà lũ chim có vẻ bất an, xào xạc.
Ông chủ đã nhận xét đúng. ngay đêm đó, thời tiết đã thay đổi. Phòng ngủ trong căn nhà nhỏ Nat ở quay ra hướng Đông, nên thức giấc lúc hai giờ đêm, Nat cảm thấy ngay những cơn gió đông khô lạnh. Gió thổi vi vu trong ống khói và làm vài tấm đá lợp nhà long ra, khua lạch cạch. Nat dỏng tai nghe, ông thấy sóng biển ào ào trong vinh, ông kéo chăn quấn chặt vào mình, lăn sát vào lưng bà vợ đang ngủ say. Ông bắt đầu nghe những tiếng lộp độp ở cửa sổ. Đến khi ông khó chịu vì những tiếng lộp độp đó, ông tốc chăn, vùng dậy ra khỏi giường, đến bên cửa sổ. Ông mở cửa sổ, ngay tức thì có cái gì chạm phớt vào tay ông, đâm vào các lóng tay, cào vào da ông. Sau đó ông thấy một cặp cánh vỗ, bay qua mái ra phía sau nhà. Đó là một con chim, nhưng loại chim nào thì ông không nhận ra được. Có lẽ nó muốn đậu trên tấm che cửa sổ để tránh gió.
Ông đóng cửa sổ lại, định trở lại giường. Ông cảm thấy đốt ngón tay mình ướt ướt. Con chim đã làm ông chảy máu, ông đưa chỗ trầy lên miệng, nghĩ rằng con chim vì sợ, hoảng hốt tìm chỗ an toàn nên lao vào ông. Ông cố dỗ giấc ngủ lại.
Nhưng tiếng lộp độp ở cửa sổ lại vang lên, mạnh hơn, dồn dập hơn. Vợ ông đã thức dậy vì tiếng động, đang trở mình trong giường.
– Coi cửa sổ xem, anh Nat. Nó đang khua lộp độp đấy.
Ông trả lời vợ:
– Anh đã coi rồi, có vài con chim muốn bay vào nhà.
– Đuổi chúng đi anh, tiếng động của chúng làm em không ngủ được.
Ông Nat lại ra cửa sổ. Ông mở ra, lần này, không chỉ một con trên bậu cửa mà năm, sáu con. Chúng bay tung lên, lao thẳng vào mặt ông. Ông thét lên, hai tay đập túi bụi đuổi lũ chim ra. Giống như con chim trước, lũ chim bay túa qua nóc nhà rồi biến mất. Ông xập cánh cửa sổ xuống, gài chốt lại.
Một tiếng thét kinh hoàng thình lình vang lên từ phòng ngủ của lũ trẻ đối diện. Tiếng thét làm vợ ông thức dậy và nói:
– Đó là tiếng con Jill.
Rồi có những tiếng thét khác của cả hai đứa. Loạng choạng lần mò về phía phòng hai con, Nat nhận thấy nhiều con chim đang bay vù vù quanh ông trong đêm tối. Cửa sổ đang được để mở toang hoác. Lũ chim bay vào qua cửa sổ, bị trần và tường cản lại, chúng đổi hướng lao vào tấn công lũ trẻ đang ngủ trên giường. Nat lên tiếng:
– Các con sẽ không sao cả, có bố đây.
Hai đứa trẻ tung chăn, kêu thét lên, lao vào ôm chầm lấy ông, trong lúc đó, lũ chim bay lên cao hoặc ra xa, lấy đà lao vào ông từ mọi hướng. Tiếng vợ ông từ trong phòng ngủ vọng ra, hỏi:
– Chuyện gì đó, anh Nat? Cái gì bên đó vậy?
Nat vội đẩy hai đứa nhỏ ra khỏi cửa, vào lối đi giữa, rồi đóng cửa lại. Thế là chỉ còn một mình ông ở trong phòng với lũ chim.
Ông chộp lấy cái mền trên cái giường gần nhất, xoắn lại làm vũ khí, đập loạn xạ bên phải, bên trái và quanh ông. Ông nghe những tiếng bụp khi chim bị đập trúng hay rơi xuống sàn, ông nghe những tiếng vỗ cánh. Nhưng lũ chim đâu đã chịu thua, chúng tấn công hết đợt này đến đợt khác. Mỏ của chúng sắc nhọn như những đầu nĩa, đâm vào đầu, vào tay ông. Cái chăn bây giờ chỉ là thứ vũ khí phòng thủ, ông quấn chăn quanh đầu và đập lũ chim bằng hai tay. Ông không dám lén ra khỏi cửa, sợ lũ chim bay theo ông ra. Không biết ông đánh nhau với lũ chim bao lâu rồi, nhưng tiếng chim vù vù quanh ông thưa dần rồi bọn chim rút lui. Qua bề dày tấm chăn, ông đã thoáng thấy ánh sáng, ông chờ đợi lắng nghe, nhưng không có tiếng nào lạ, ngoài tiếng rên nản lòng của một trong hai con ông ở phòng bên kia. Ông lột tấm chăn trùm đầu kín mít ra, quan sát quanh mình. Ánh sáng rạng đông của một ngày lạnh, ảm đạm màu chì, soi lờ mờ căn phòng. Mặt trời mọc và cái cửa sổ mở đã gọi lũ chim sống ra ngoài, lũ chết nằm trên sàn. Nat uể oải bước ra cửa sổ, qua miếng vườn nhỏ trước nhà, phóng tầm mắt ra xa, ngoài cánh đồng.