– Ði đi mà – tôi thì thầm với Z.L. – Cô đâu phải xác chết. Chỉ là một hình ảnh riêng một mình tôi thấỵ Nên làm ơn biến đi giùm !
Lời nói của tôi chẳng hiệu quả gì, mà chỉ làm tôi hoảng thêm khi thấy mình lầm bầm nói chuyện với một thây mạ
Trở lại bàn, tôi ngồi run rẩy một lát rồi chợt nghĩ rạ Có thể tất cả Olaf, Smith và Macklin đã thông đồng với nhau, có lẽ hai tay chở xác làm ca ban ngày đã mang cô Z.L. này tới, rồi cả ba toa rập để nhát ma tôi chơị
Cảm thấy an tâm hơn, tôi lấy điện thoại gọi cho Juđ Lawrencẹ Juđ là bạn của bố tôi, hiện làm cảnh sát điều tra ở đâỵ Chú ấy lúc nào cũng thiện cảm với tôi, và cũng chính là người giới thiệu cho tôi chỗ làm nàỵ
Chú ấy chưa về, ca trực của chú ấy tới 11 giờ mới xong. Tôi gọi lại sở cảnh sát và gặp được chú.
– Chào chú Lawrencẹ Tully Branson đây !
– Có gì không, Tully ?
– Cháu có chuyện, chú ơị
– Nói đi – chú ấy đáp ngaỵ
– à … sổ sách đằng cháu hình như hơi lộn xộn … Có một cô gái ở đây, tóc vàng, làm y tá, tên tắt là Z.L.
– Cháu phải gọi ông Olaf Daly mà hỏi chứ !
– Phải, nhưng làm sao tìm ông ấy được sau giờ làm việc, ông ấy luôn la cà quán xá. Giờ này mà gọi được ông ấy thì ông cũng nổi sùng lên cho mà xem.
– Ðúng rồi – chú Juđ bật cười – Chi tiết về cô gái chỉ có thế thôi hả ?
– Vâng. Cô ta có vẻ tử tế lắm. Kiểu người như vậy chắc sẽ chết bình thường và quàn tại nhà chứ đâu có bỏ trong nhà xác thế nàỵ
– ý cháu muốn nói là chết mờ ám ? – Juđ hỏị
– Cháu không rõ. Nhưng có lẽ chết trong tình huống đáng nghị
– OK, Tullỵ Ðể chú kiểm tra lại xem.
– Cháu làm phiền chú quá.
– Phiền gì. Chỉ cần phôn đi hỏi vài nơi là xong.
– Cám ơn chú nhiều, chú Lawrencẹ
Gác máy, và trong khi chờ chú Juđ gọi lại, tôi mò tới cửa phòng xác dòm vào để thấy cô ta vẫn còn nằm đó.
Quả thực cô vẫn còn đó. Tôi rầu rĩ trở lại bàn. Rồi điện thoại reọ
– Nhà xác thành phố đâỵ – Tôi vội vàng nói vào ống nóị
– Juđ đây, Tullỵ Phòng điều tra án mạng không có tên đó. Suốt 24 giờ qua, không có cô nào tên Z.L., tóc vàng, bị giết cả.
– Ô ! – tôi kêu lên thất vọng.
– Chú kiểm tra danh sách y tá thành phố – chú Juđ tiếp – Có một cô y như cháu tả, tên là Zella Langtry, y tá mới ra trường, nhà số 711 đường Eastland, làm ở bệnh viện thành phố. Nếu cô ta gặp chuyện gì thì điều đó đang xảy ra, vì cô vừa hết ca trực tối naỵ
Những điều nghe được đó, cùng với hình ảnh cô bé trong ngăn 14 bỗng làm tôi nghĩ ra một điều và thấy rởn tóc gáỵ
– Chú Lawrence, cháu chợt sợ rằng cô Zella sắp gặp chuyện chẳng lành.
– Cháu muốn nói gì vậy ?