– Thì tao cũng vậy – lão quát vào mặt tôi – Giỡn gì cà chớn !
– Thì bác coi kỹ cái ngăn đi, đừng giỡn nữa mà.
– Thì tao đã coi rồị Không có gì hết ngoài một thằng nhóc láo lếu dám bày trò thối tha là bắt một người già phải nửa đêm tới đây !
Lão giật tay ra và bước nhanh ra ngoàị Ðến cửa, lão quay lại, dứ dứ ngón tay về phía tôi :
– Nè nhóc, tốt nhất là từ mai, mày lo kiếm việc làm khác đi ! – và lão dông thẳng.
Phần II
Tôi bước theo tới phòng ngoài rồi quay lạị Nhìn qua khung kính vào phòng xác, tôi lại rên lên khốn khổ. Cô nàng Z.L. vẫn nằm chình ình trong ngăn kéo 14.
– Ðàng hoàng coi ! – tôi lầm thầm với cô ta – Tôi nhắm mắt rồi mở ra là cô phải biến mất à nghen!
Tôi nhắm mắt, rồi mở rạ Vẫn y nguyên !
Tôi bước tới bàn rồi sụm xuống, nhưng cũng chẳng được lâụ Có tiếng chuông kêu ở cửa nhận xác, làm tôi muốn nhảy nhổm rồi vội vàng chạy qua phòng xác ra cửạ
Smith và Macklin mở toang cửa xe chở xác, lôi một băng ca đặt một ông già ăn mặc tả tơi ra và đem vào đặt trên bàn đá.
– Thằng chả lao ngay vào đầu xe tảị – Smith nóị
– Không giấy tờ gì hết – Macklin tiếp – cứ ghi là John Doẹ
– Tèm lem quá hả, Branson ? – Smith nói trong khi tôi phủ tấm khăn lên xác chết, Smith rất khoái chọc tôi vì biết tôi yếu bao tử.
– Phải à, – tôi liếm môi – còn đỡ hơn con nhỏ kiạ
– Nhỏ nào ?
– Thì con nhỏ trong ngăn 14 chớ đâu ?
Smith và Macklin nhìn lại ngăn kéo 14 nằm sau lưng tôi rồi hai ông nhìn nhaụ
– Tully – Macklin nói – Hôm nay có bệnh không đó ?
– Bệnh gì đâu ? – tôi nghe mồ hôi trên trán muốn đóng băng lạị
– Có mất ngủ hông ? Có gặp ác mộng hông ?
– Ðâu có. – tôi đáp – Nhưng con nhỏ tóc vàng ở ngăn 14 … Nếu không phải mấy ông đưa tới thì chắc hai cha Collins với Snavely làm ca ban ngày có thể cho tôi biết rõ hơn.
Cả hai ông như dội ra, rồi Smith bật cười phá tan sự im lặng :
– Người đẹp tóc vàng ngăn 14, ngăn của con mẹ phù thủy bữa trước … Hay lắm, Branson … Tao hiểu rồi !
Macklin ngơ ngác nhìn bạn :
– Tức là sao ?
– Tức là – Smith đã ngớt cười – thằng quỷ Tully này ở đây một mình buồn quá nên bày chuyện xí gạt mình chơi đó mà, phải không, Tully ?
Vậy là hai cha nội này cũng không nhìn thấy cô bé luôn. Nếu tôi cứ khẳng định hoài, chỉ tổ cho hai cha nội cười thôi, nên tôi cũng ráng cất lên tiếng cười hô hố.
– Ðừng để xác thiếu lạnh nghe chưa ? – Smith thúc cùi chỏ vào sườn tôi, cười khành khạch rồi đi rạ Macklin nhìn tôi ngơ ngác rồi đi theọ
Cửa đóng lại là tôi rầu thúi ruột. Lần đầu tiên trong đời, cảm giác chỉ có một mình trong nhà xác làm bao tử tôi teo còn một cục nhăn nhúm. Tôi đi vòng qua ngăn 14 cứ như đang đi trên một chiếc cầu bằng thủy tinh bắc qua một bờ vực.