Ở mé tay phải, giống như một tổ ong khổng lồ, là hàng hàng lớp lớp những ngăn kéo để chứa các xác chết trong khi chờ thân nhân đến nhận, hay sau cùng thì nhà nước bỏ tiền ra chôn làm phước.
Ngăn kéo nào có xác đều được gắn thẻ, như thẻ hành lý trong kho trên máy bay hay tàu thủỵ Thẻ được móc vào tay cầm của ngăn kéọ
Tôi huýt sáo nho nhỏ, chỉ vì muốn tạo một âm thanh gì đó thôi, và bắt đầu kiểm tra những thẻ theo danh sách trong sổ mà tôi vừa xem qua và nhớ được.
Tới gần ngăn số 14, tôi chợt khịt mũi “A! cái mùi lưu huỳnh của lão Olaf đây !”, tôi lẩm bẩm.
Ði qua ngăn kéo ấy một bước thì tôi giật mình, ngoảnh đầu, rồi xoay cả người lạị
Olaf đâu có ghi xác nào trong ngăn 14, nhưng mà có thẻ gắn ở ngăn nàỵ Tôi cúi người tới, đưa tay ra, huýr sáo không thành tiếng nữạ Tôi cầm tấm thẻ lật qua lật lạị Một lần, hai lần, rồi ba lần càng lúc càng nhanh.
Ðứng thẳng dậy, tôi gãi đầu một phát. Cả hai mặt thẻ đều trống trơn, chẳng ghi gì cả. Cha nội Olaf tuy già, nhưng đâu đến nỗi lẩm cẩm. Quên ghi tên người vào thẻ, lão chưa từng có vụ này bao giờ.
Rồi tôi nhếch mép cườị Lão già này muốn đùa đây, tôi đâu dè lão cũng khoái giỡn như thế. Tôi lại huýt sáo được thành tiếng, nghe có vẻ tỉnh táo lắm, nhưng không có gì hay họ
Tôi nắm lấy tay cầm và kéo mạnh. Ngăn kéo vốn có bánh xe nên tuột ra cái rẹt. Tiếng huýt sáo của tôi chợt tắt ngúm.
Một con nhỏ đang nằm trong đó! Tóc vàng, coi trẻ măng, và đẹp nữa, mặc dù đã chết.
Tôi đứng nhìn cô ta mà nghe mấy ngón chân ngọ ngoạy trong đôi giàỵ Nét mặt cô thật dễ thương, làn da mịn màng như lụạ Ðôi mắt khép nhẹ như đang ngủ, bờ mi cong và dài, đen mướt. Cô mặc bộ đồng phục y tá. Món duy nhất cho tôi biết lai lịch chút ít của cô là tấm lắc dây chuyền ở cổ taỵ Trên tấm lắc có khắc hai mẫu tự : Z.L.
Tôi vội vàng quay đi, chạy ra phòng ngoàị Vồ lấy cuốn sổ trực, tôi lật vội ra xem. Tôi không muốn nghi oan lão Olaf.
Tôi rà một lượt, ngớ người ra, rà lại lần nữạ Lật trang trước coi phần ghi chép hôm qua, và cả hôm kia nữạ Tuyệt nhiên không có ai được đưa vào ngăn 14 cả.
Tôi chu mỏ, nhưng huýt sáo không nổi, và bước tới cửa vào phòng lạnh. Mé trên cửa có hai khung kiếng nên tôi có thể nhìn vào trong mà không cần mở cửạ Ngăn kéo 14 bị lôi kéo ra vẫn còn nguyên ở đó, và cô Z.L. tóc vàng vẫn nằm chầng vầng một đống như cũ.
Tôi cẩn thận ngồi xuống ghế, rút khăn tay ra và lau trán. Hít một hơi dài, tôi nhấc phôn lên quay số của Olaf. Khi nghe tiếng chuông, tôi còn liếc lại cửa phòng lạnh.