– Em hỏi gì? Tiếng khóc? Tiếng khóc nào? Ở đâu? Ai khóc?….
Quỳnh Hoa rên rĩ trong khi tai vẫn còn nghe tiếng khóc:
– Trời ơi! … Sao anh lại không nghe… tiếng con gái… khóc ngoài… bờ rào… em sợ lắm…!
Cô dúi đầu vào người Bảo Lâm, bịt chạt hai tai như để khỏi nghe thấy nhưng… tiêng khóc lại vang lên rõ hơn! Bảo Lâm không hiểu gì hết vì anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng lá cây chạm vào nhau nghe xào xach. Bỗng nhiên Quỳnh Hoa choẹt ngước mắt nhìn ra bờ rào như có ma lục nào thúc đẩy, và… một bóng trắng lờ mờ hiện ra lơ lững trong không gian dày đặc ngoài kia… tà áo thụng tráng bay phất phơ theo chiều gió… Bóng tráng chợt gia tay lên ngoắc ngoắc như đang gọi Quỳnh Hoa ra ngoài ấy với nó… “Á á á á… ! M a a a a a …!” cô thét lên rồi ngất trên tay Bảo Lâm! … Bảo Lâm ôm vợ nhìn dáo dác, anh không thấy gì ngoài đám lá cây đang lung lay theo cơn gió!…