– Đã tới thì có hay không cũng phải vào chứ.
Quỳnh Hoa cười không trả lời mà sánh bước cùng Bảo Lâm vào trong nhà. Quỳnh Hoa không phải là người xa lạ với Vĩnh Phúc và Bích Thu nên sau khi chào hỏi hai người, một lúc sau Bảo Lâm đưa cô ra sân trước nói chuyện như khi còn Thu Mai ở nhà.
Trong câu chuyện, Bảo Lâm cũng kể cho Quỳnh Hoa nghe tất cả. Nhưng thay vì buồn cho bạn và khuyên Bảo Lâm đến với Thu Mai thì Quỳnh Hoa lại nói:
– Thu Mai nó quyết định như vậy là đúng, biết đâu ra sống một mình nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Anh cũng không nên buồn, em sẽ đến thường xuyên hơn và hai anh em mình sẽ ra ngoài dạo mát hoặc là vào quán cà phê hay cùng nhau đi nghe nhạc. Bảo đảm có em anh sẽ không thấy buồn nữa.
Không hiểu sao nghe Quỳnh Hoa nói vậy, Bảo Lâm lại thấy có lý nên gật gù tỏ vẻ bằng lòng. Thế là từ đó hai người quấn quýt bên nhau, Quỳnh Hoa ra sức quyến rũ đến đỗi chỉ khoảng một tháng sau Bảo Lâm đã xin phép cha mẹ cho anh cưới cô. Có lẽ trong lòng hai ông bà bây giờ, ý nghĩ Thu Mai đã yên ổn với sự lựa chọn rời xa gia đinh nên cả hai đã vô tư đồng ý cho Bảo Lâm cưới Quỳnh Hoa và còn cho rằng đó là một điều tốt cho Bảo Lâm và cho cả Thu Mai nữa.