Sắp hết năm nên tiết trời se lạnh! Ngồi trước mâm cơm chỉ có hai người, nhìn Thu Mai dịu dàng xới xơm vào chén cho mình, bông dưng Bảo Lâm ao ước một mái ấm trong đó có anh, Yế Hương và vài ba thiên thần nhỏ, đẹp giống như Thu Mai của anh. Tự nhiên Bảo Lâm nở nụ cười thích thú với viễn cảnh hạnh phúc bất chợt đến trong anh. Nụ cười đó không qua khỏi đôi mắt trong sáng long lanh của Thu Mai:
– Có gì vui mà anh cười tươi vậy? Bộ anh cười gì em hả?
Bảo Lâm vẫn giữ nụ cười trên môi:
– Anh không có cười em đâu! Anh hạnh phúc lắm nhưng mà… bí mật! Chút nữa ăn cơm xong anh sẽ nói cho nghe.
Thu Mai phụng phịu:
– Xí! Anh xấu. Bây giờ anh không nói, chút nữa anh có nói em cũng không thèm nghe đâu.
Bảo Lâm lại cười:
– Bây giờ nói cũng được, nhưng… không hay bằng. Thôi, ráng chờ chút nữa nghen.
Gắp cho Thu Mai miếng thịt, Bảo Lâm giục: