Bảo Lâm cười:
– Trời ơi! Lúc đó là anh nhăn sao gió nhiều quá, anh thấy hoa rơi nhiều nên tiếc rồi nói vậy thôi chứ ai mà dám cằn nhằn ông trời.
Thu Mai cười, nụ cười của cô khiến Bảo Lâm thấy lòng xuyến xao:
– Trời ơi! Ngày nào cũng nhìn thấy nụ cười của em chắc anh chết quá!
– Ủa? Sao vậy anh? Từ nhỏ tới giờ em vẫn cười với anh mà có nghe anh than như bây giờ đâu? Nhưng… sao anh lại chết? Em đâu có làm gì anh đâu?
– Trời đất ơi! Cái con bé này! Mười sáu mười bảy tuổi rồi mà… ngây thơ quá, không biết gì hết trơn vậy?
Nghe anh chê, Thu Mai cãi:
– Anh lầm rồi nghen! Em biết nhưng mà em không có nói đâu.
– Biết gì thì nói anh nghe xem có đúng không?
– Để cho anh chết luông chứ bộ… ngu sao nói. hí hí hí…
Thu Mai vừa nói vừa chọc Bảo Lâm khiến Bảo Lâm tức quá nắm chặt tay em cười lớn:
– Còn dám chọc anh nữa anh nắm hoài tới sáng…