Vào một ngày đẹp trời có nắng vàng chiếu những tia ấm áp lên giàn Ti-gôn trong sân nhà khiến màu đỏ hồng của loài hoa “dáng như tim vỡ” hồng thẫm hơn, Thu Mai một mình với quyển vở trong ay đón những cánh hoa nhỏ xíu lìa cành sau cơn gió nhẹ thoảng qua…
– Sao ngồi buồn vậy cô nương?
Đang mơ màng nhớ đến một đoạn trong bài thơ “Hai sắc hoa Ti-gôn” mà mình thích nhất, Thu Mai giật mình nghe tiếng Bảo Lâm:
– Trời ơi! Anh là em hết hồn. Em đang nhớ đến bài “Hai sắc hoa Ti-gôn”, thấy buồn và thuwong quá! Anh thấy không? Hôm nay nắng đẹp quá khiến cho giàn hoa nhà mình đỏ thắm, em thích lắm. Anh có thích không?
Bảo Lâm ngồi xuống bên em:
– Thích chứ! Cái gì em thích là anh thích…
Thu Mai mân mê đóa hoa, đưa mắt liếc anh:
– Anh xạo! Hôm trước em còn nghe anh cằn nhằn gió nhiều quá làm hoa rơi đầy sân mà.