Thu Mai bước chân ra đường sau nhiều đêm thao thức, lệ đọng bờ mi với những nỗi đau thắt ruột gan… giấc ngủ đến muộn… chập chờn!… Sáng nay đến cơ quan làm việc mà cô cảm thấy mệt mỏi lạ thường, có cảm giác dường như mình bị đuối sức nhưng phải cố gắng để không bỏ dở công việc. Buổi trưa cuống căng tin ăn cơm rồi đi nằm để lấu sức cho những giờ làm việc buổi chiều. Thế nhưng lúc đang ôm hồ sơ trình ký từ phòng Giám đốc xuống, Thu Mai bất ngờ thấy chóng mặt rồi bước hụt xuống cầu thang, và … Á… Á… Á… ! Cô thét lên kinh hoàng rồi lăn theo từng bậc thang xuống nền gạch!…
Tỉnh lại trong bệnh viện, Thu Mai mới hay đứa con mới tượng hình trong bụng cô đã đặt hết niềm tin và hy vọng, cũng đã vội vàng lìa xa cô mãi mãi!… “Tin!… Tin!… Tin!…” Tiếng còi xe ai đó chợt vang lên khiến Thu Mai giật mình dừng lại! Ký ức lùi xa và… một chiếc xe con đang trờ tới rồi… K e e e e t… chiếc xe dừng ngay trươc mặt Thu Mai. Tiếng bánh xe rít trên mặt đường nhựa nghe rợn người!… Thu Mai hoàn hồn, dưới chân cô không còn một xác lá vàng nào mà là đường nhựa trơn tru… thì ra đang mãi nghĩ ngợi, Thu Mai đã bước chân xuống con đường trước mặt mà không hay! Cô vội cúi đầu nói lời tạ lỗi với chủ nhân chiếc xe rồi quay trở vào… Con đường lại như chợt dài ra với những đám lá vàng khô quen thuộc đang cuốn mình bay theo chiều gió…!