Vì những vết đâm, người ta rỉ tai nhau như vậy. Có kẻ đã giết họ bằng những mũi dao đâm.
Và một con dao như vậy bây giờ đang đứng lơ lửng ngay trước mặt anh. Mũi dao nhìn trừng trừng vào anh. Nó đang hướng thẳng vào mặt anh. Chỉ cần chuyển động về phía trước là nó sẽ đâm trúng mặt anh.
Trong xe yên lặng như trong một nấm mồ, Nigel Rick hầu như không dám lấy hơi nữa. Anh thở những hơi nông, rất nhẹ như thoi thóp, qua cánh mũi. Tuy nhiên, trí óc anh đủ sáng suốt để cảm nhận rõ luồng không khí lướt qua bờ môi trên.
Anh không thể làm gì cả, anh cũng không muốn làm gì cả, bởi mũi dao đang găm thẳng nỗi sợ hãi vào tâm khảm. Anh có cảm giác ngàn lần thật bất lực trong hoàn cảnh này. Thế rồi đột ngột, người đàn ông bị dứt ra khỏi trạng thái đờ đẫn bởi từ phía trái, tiếng gầm gào dữ dội vang lên. Con tàu lướt qua như một quái vật khổng lồ.
Con tàu đi ở đoạn đường này không thật nhanh, nhưng Nigel Rick vẫn có cảm giác như thể luồng không khí mà “con rắn bằng thép” gây ra đang rung chuyển toàn bộ chiếc xe mình.
Con dao đứng đó.
Con tàu lao qua.
Tâm trí Nigel Rick bây giờ như đã đóng băng. Và cái cảm giác tê cứng đó khiến cho anh đau đớn. Trong linh hồn mình, anh cảm giác có kẻ đang đâm xéo, dày vò. Có vô vàn những bàn tay vô hình đang vặt lông, xé thịt anh. Marion đã cảnh báo anh trước, tại sao anh không nghe lời chị? Người đàn ông bây giờ chợt nhìn lời cảnh báo của vợ bằng một con mắt hối hận muộn màng.
Anh không hề tưởng tượng ra con dao. Nó hiển hiện đến mức độ đáng nguyền rủa, và bàn tay anh giật lên, muốn giơ ra tóm lấy cán của nó, giật nó về hướng mình.
Thanh chắn đường giật lên trên.
Anh nhìn theo hướng thanh chắn mà không cảm nhận được. Con tàu đã đi qua từ lâu, chỉ còn lại là hồi ức.
– Lái xe đi! Đi qua đường ray, rồi rẽ ở ngã ba đầu tiên sang phải!
Người đàn ông không biết kẻ nào vừa nói. Giọng thì thào đơn giản nhưng có một sức mạnh lạ kỳ vẳng lên trong xe. Chỉ có điều anh không phát hiện ra kẻ nào có thể là chủ nhân của nó.
Thật khủng khiếp…
Một người vô hình?
Anh lại nhớ đến tên giết người, nhớ đến những người anh em đã chết, thế rồi dòng suy nghĩ của anh bị những tiếng còi nôn nóng phía đằng sau cắt ngang. Nigel Rick bây giờ mới thật sự cảm nhận rằng cả hai thanh chắn đều đã đứng thẳng lên. Anh có thể lăn bánh.
Anh lại bật cho động cơ chạy, hơi thở của anh trở nên hổn hển. Những cử chỉ sau đó xảy ra như tự động. Anh thậm chí không thể suy nghĩ một cách tử tế, nỗi sợ hãi quá mạnh.
Nigel Rick lái xe đi.
Chiếc Sierra chồm về phía trước, lăn bánh qua đường ray xe lửa. Bánh xe lạo xạo trên nền gỗ. Những dải hơi nước lừ đừ bay bên trái và phải xe như những đám bông khổng lồ. Những ngọn đèn pha là những con mắt nhợt nhạt, kể cả đèn của chiếc Sierra. Ngay sau một đoạn đường ngắn, nó đã bị hướng sang bên phải, vào một con đường nhỏ dẫn xuống một cánh đồng bằng phẳng, hầu như đã đóng băng lại trong hơi nước.
Anh lái xe, anh nhìn về hướng trước. Đôi mắt anh đột ngột cay xè lên như có kẻ vừa nhỏ vài giọt axit vào trong. Nỗi sợ hãi chồm dậy như muốn siết chặt cổ. Con dao vẫn cận kề.
– Dừng xe!
Mặc dù giọng nói được cất lên nhỏ nhẹ, nhưng cái giọng thì thào đó âm vang toàn bộ chiếc xe.
Nigel Rick đạp phanh.
Trời đất, anh thầm nghĩ, ở đây mày mới thật là kẻ chiến bại. Ở đây mày chỉ có một mình, hoàn toàn cô độc. Bị tất cả bỏ rơi. Ở đây không một ai có thể giúp đỡ mày. Ở đây nó có thể đâm mày chết…
– Tắt máy!
Anh tuân lệnh. Con dao đã đến gần anh hơn, người đàn ông liếc sang trái và rùng mình sợ hãi, mùi dao tỏa ra một sự hiểm độc tởm lợm, rõ ràng là niềm hào hứng giết chóc.
– Xuống xe!
Nigel Rick cởi đai an toàn. Bàn tay anh hướng về cánh cửa, run bần bật nhưng cũng trong tích tắc đó, một ý chí mạnh mẽ khác quất dọc thân hình anh như một luồng roi điện: Nếu anh có một cơ hội thoát, thì chính là lúc này đây.
Mở cửa ra, ném người ra ngoài, lẩn vào bầu không khí đầy sương mù kia, tìm một nơi ẩn nấp. Có lẽ phải chạy một đường cong, chạy đến một ngôi nhà nào đó, nơi anh tìm thấy những người khác, những người có thể che chắn cho anh.
Anh đẩy cửa ra. Ban đầu bình thường, thế rồi thật nhanh, một cú đập thật mạnh, đồng thời với cú đập đó anh ném người ra phía bên ngoài.
Anh ngã xuống. Một nền cỏ ẩm ướt và cao ôm lấy anh. Cỏ rất trơn, nhưng người đàn ông vẫn chồm ngay dậy được và bắt đầu chạy.
Nigel Rick chạy mà không quay người lại, anh chạy ra khỏi nơi đó, chạy thẳng vào làn sương mù, chạy thẳng vào bầu trời hoàng hôn màu xám, chạy song song với đường tàu hỏa, thở hổn hển với một gương mặt nhăn nhó, miệng há to, hơi thở trào ra khỏi môi anh từng đợt, trộn lẫn vào sương.
Anh có thể thoát!
Anh phải thoát cho được! Đó là mệnh lệnh thiêng liêng của kẻ cần sinh tồn, không thể khác!
Phải chạy theo đường zích zắc, Nigel Rick nhắc đi nhắc lại trong tâm trí mình như vậy. Phải chạy theo đường zích zắc!
Anh xoay người.
Con dao nhanh hơn.
Anh nghe thấy một tiếng gừ đằng trước mình, thế rồi nó hiện ra bất thình lình như từ hư không, cả giọng thì thào cũng nổi lên.
– Kết thúc…
Mũi dao lao vọt về phía người đàn ông.
Nó đâm vào người anh, nó khoan thật sâu vào cơ thể anh. Nigel Rick ngã xuống đất. Thân thể anh đập xuống lớp cỏ mềm, anh không cảm nhận thấy sự ẩm ướt của nó, bởi anh không cảm nhận gì nữa cả. Anh cũng chẳng nhìn thấy gì, bởi một lớp sương mù màu đỏ và đen đang phủ xuống mắt anh. Ấn tượng cuối cùng mà người đàn ông có được là mùi máu trong khoang miệng mình. Anh mang theo ấn tượng đó sang bên kia thế giới…
Chương 14
Một thân người cô độc nằm bất động trong cỏ ướt. Những dải sương mù bao bọc nó, chạm vào làn da nhợt nhạt với vô vàn những bàn tay ẩm ướt, cứ như thể chúng muốn chùi đi tang vật. Con dao cắm ngập trong ngực anh. Cán nó thò ra ngoài. Thế rồi đột ngột, con dao chuyển động, nó xoay nhẹ, giật nảy lên thật ngắn, rút ra và trôi bồng bềnh phía bên trên xác chết.