Người đàn ông trả lời ngay lập tức.
– Không!
Vợ anh hắng giọng. Chị uống cà phê và đổi đề tài.
– Tối nay bọn trẻ con muốn về thăm nhà đó. Em hy vọng anh về sớm để còn kịp nói chuyện với chúng nó vài lời. Đã lâu chúng nó không gặp anh.
– Anh sẽ cố gắng về sớm.
Cậu con trai của họ đang học đại học ở NewYork, cô con gái ở Paris. Nigel Rick hy vọng cả hai đứa sẽ chung sức tiếp nhận cơ sở của anh hiện thời. Chúng nó hình như cũng tỏ vẻ quan tâm.
Anh chuyển đề tài lần nữa.
– Hôm nay anh sẽ đi chiếc Sierra của em, được không?
– Được chứ.
Nigel Rick im lặng ăn. Anh thành thật thầm thú nhận với bản thân là anh đang đưa tất cả bánh mì cùng fromage vào trong họng, cố gắng nuốt xuống mà không hề cảm thấy ngon.
Marion im lặng. Chị nhìn anh với nét mặt lo lắng cố hữu của một người vợ biết lo cho chồng.
Anh uống thêm tách cà phê thứ hai rồi nhìn đồng hồ.
– Thôi, đến giờ anh phải đi rồi.
Marion đưa tay qua mặt bàn, cầm lấy tay chồng.
– Rồi tới một lúc nào đó anh sẽ nói cho em biết đám đàn ông các anh đang làm gì nhé. Tại sao cứ lâu lâu các anh lại gặp nhau.
– Chuyện không dính dáng đến những người đàn bà khác đâu.
– Em biết chứ. Em cũng biết những người vợ của bạn anh. Đàn ông đúng là có lúc muốn gặp gỡ riêng. Nhưng kiểu cách của các anh sao cứ bí mật như một bọn làm loạn vậy?
Anh cười với chị.
– Bây giờ thì em hơi quá lời, Marion, thật đấy, em quá lời rồi.
– Em không tin như vậy đâu.
Anh không tiếp tục cuộc nói chuyện, mà đi ra hành lang. Chiếc vali nhỏ đã để sẵn ở đó. Khi cầm áo bành tô lên, người đàn ông nghe tiếng bước chân của vợ vang lên sau lưng mình và quay người lại.
Marion trông như đang cố hết sức mình mới ngăn được những giọt lệ khỏi trào qua bờ mi. Chị mỉm cười, một nụ cười buồn thương lẫn lộn.
– Anh cẩn thận, em xin anh, cẩn thận!
– Anh sẽ cẩn thận! – Anh đáp như một lời hứa danh dự.
Trong lòng Nigel Rick chẳng muốn đi chút nào, nhưng anh không thể bỏ rơi bạn bè trong hoạn nạn. Nếu làm thế, họ sẽ không đời nào tha thứ cho anh. Thêm vào đó là lời thề mà anh đã từng đưa ra. Với những bước chân vội vàng, Nigel Rick đi ra khỏi nhà mình. Chiếc Sierra đang đậu trước garage. Anh lên xe và nổ máy.
Vợ anh đứng trước cửa. Ánh sáng trong nhà tỏa ra ôm lấy hình dáng chị. Marion giơ một bàn tay lên chào lưu luyến. Đột ngột, Nigel Rick sa vào cảm giác như thể đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Marion. Anh kinh hãi về điều đó, đến mức thấy đau nhói lên ở vùng tim.
Vợ chồng Nigel Rick sống trong một ngôi nhà ở bên rìa London. Nigel Rick phải đi một đoạn đường tương đối dài cho tới khu Sohu.
Anh để chiếc vali trên chiếc ghế bên cạnh. Hiện trên đường chỉ có một số ít xe qua lại. Thỉnh thoảng lại có xe vượt lên trước. Nigel Rick đôi khi cũng tăng tốc, nhưng thường thì anh giữ xe ở làn đường bên trái, đi theo đúng tốc độ quy định.
Anh muốn có thời gian suy nghĩ và cân nhắc mọi vấn đề.
Anh phải cân nhắc, hết sức thận trọng.
Những vụ giết người đó không buông tha đầu óc anh. Chúng hành hạ anh cũng như hành hạ những người khác trong hội ăn thề. Mặc dù họ không quy định rõ, nhưng một khi đã nói chuyện với nhau thì họ luôn nói rất kỹ càng và cuồng nhiệt. Buổi tối hôm nay họ định bàn cho ra ngọn ngành về chuyện đó và rất có thể sẽ đưa ra một vài biện pháp ứng đối.
Ngay từ bây giờ, anh đã biết ý định của những người khác. Họ cũng cảm thấy bất lực như anh.
Cả năm người đàn ông có cảm giác như họ đã bị sa vào một chiếc bẫy khổng lồ, cái bẫy mỗi lúc mỗi siết chặt lại hơn, nhắm giết từng người từng người một.
Thời tiết hôm nay rất tệ.
Từng đám mây treo trĩu nặng trên bầu trời. Nước mưa không chỉ làm cho đường ướt, mà thỉnh thoảng còn tạo ra những vũng nước. Những vũng nước đột ngột hiện ra giữa làn đường xe đi, óng ánh như mắt của những con quái vật khổng lồ. Ánh đèn pha đập xuống chúng, trước khi những chiếc xe nghiến tới, xé chúng ra làm đôi, khiến nước bắn tung tóe lên cao, vỡ tung.
Đây là một trong những buổi tối mà người ta chỉ thích ngồi ở nhà với người thân, nhưng Nigel Rick phải đi. Anh phải đến nơi gặp gỡ, anh bắt buộc phải tới!
Nigel Rick chăm chú lái xe và quên đi phần nào những lời cảnh báo của vợ mình.
Ánh sáng từ dòng xe ngược chiều khiến anh lóa mắt. Anh đang đi ở một khu vực rất khó nhìn đường, thỉnh thoảng lại phải xuyên qua những mảng sương mù rất rộng. Người đàn ông chẳng hề có cảm giác vui thú với việc cầm tay lái như mọi ngày.
Nigel Rick cảm nhận vị cà phê trong miệng, đắng quá, cứ như thể nó đã bị đun đi đun lại nhiều lần.
Đột ngột, người đàn ông có cảm giác anh không còn ngồi đơn độc trong xe. Cái gì đó rất rõ ràng xuất hiện bên anh, vô nguyên cớ, nhưng anh không nhìn thấy nó. Lưng Nigel Rick ớn lạnh, cứ như thể đang có đàn nhện cả ngàn con bò bên trên.
Anh giảm tốc độ, tiếp tục lăn bánh chầm chậm, lấy hơi một vài lần thật sâu, tự mắng mình là đồ ngu rồi phanh xe lại bởi ngọn đèn đỏ đằng trước đang báo hiệu một đoạn đường cắt ngang đường xe lửa. Hai thanh chắn đang hạ xuống từ từ.
Nigel Rick chờ.
Xe anh là chiếc đầu tiên tới đứng trước chắn. Nhìn vào gương, anh thấy một chiếc xe thứ hai đang dần dần bò tới sau lưng mình. Mặc dù vậy, cảm giác trong xe không chỉ có một mình anh vẫn ở lại. Vừa tự mắng mình là đồ hèn nhát, Nigel Rick vừa quay đầu ra phía sau, theo sự thúc giục của tiếng nói nội tại.
Không có ai ngồi ở hàng ghế sau. Chỉ có mùi hương nước hoa của vợ anh còn trôi bồng bềnh như một hơi thở của hồi ức.
Nigel Rick chờ.
Con tàu mãi không đến.
Chiếc đèn đằng trước sáng lên như một con mắt bí hiểm.
Người đàn ông đổ mồ hôi hột.
Bàn tay anh chùi xuống quần. Bên trái và bên phải là đường ray. Chúng lao thẳng vào màn sương mờ nhòa như muốn chạy về nơi vô tận.
Con tàu vẫn tiếp tục bắt người ta chờ.
Cảm giác bất an ở lại, thậm chí còn tăng lên. Anh chỉ muốn trèo ra khỏi xe, hít vào lồng ngực làn không khí ẩm ướt bên ngoài. Hơi nước đang bốc lên thành từng đám chạy dọc những đường ray. Trông những đám hơi thật nặng nề bởi chúng chuyển động chậm chạp lừ lừ như một dòng sông không kết thúc.
Có tiếng gõ nhẹ.
Phía bên trái anh, trên đầu chiếc ghế cạnh tay lái. Nigel Rick quay về hướng đó.
Anh nhìn thấy con dao!
Chỉ trong một giây đồng hồ, mọi vật đều biến thành đá tảng. Chiếc xe, bản thân anh, thậm chí máu trong huyết quản của anh dường như chết khựng. Sự kiện đối với anh là không thể giải thích, mà anh cũng không cần giải thích, anh chỉ nhìn trân trối vào con dao. Một lưỡi dao dài ma quái, một con dao găm không còn sáng bóng nữa, được phủ những vết nho nhỏ thẫm màu, rất có thể là máu đã đóng khô.
Anh nghĩ tới những người đồng hội đồng thuyền đã chết!
Họ đã chết như thế nào?