VN88 VN88

Truyện Ma Lưỡi Dao Bị Nguyền Rủa

– Đấy, toàn bộ câu chuyện là như vậy. – Người đàn ông thì thào. – Yếu tố trầm trọng nhất đối với tôi là nó đã đâm chết Eireen. Cô ấy có liên quan gì đến tất cả những chuyện này đâu, khốn nạn thật!
– Liên quan đến những chuyện gì?
– Liên quan đến tôi. – Người đàn ông vừa nói vừa gật đầu. – Liên can với tôi và tới số phận bị nguyền rủa của tôi.
– Tôi phải biết về những chuyện đó.
Người đàn ông ngả đầu ra sau, mở miệng ra và hít một hơi thật lớn.
– Tôi biết, ông John Singlair, tôi hiểu rằng ông cần phải biết sâu và kỹ càng hơn về chuyện này. Tôi hiểu rõ như vậy.
– Rồi sao nữa?
– Nhưng tôi không nói được. – Ông lại cúi xuống, lắc đầu buồn bã.
– Tôi không hiểu. Tại sao ông không nói được? Ông muốn bảo vệ cho ai?
– Tôi không được phép.
Tôi không chấp nhận chuyện đó. Tôi đã tưởng tượng vị luật sư sẽ cộng tác thành tâm hơn thế này.
– Ông nghe tôi nói cho rõ đây. Vợ ông đã bị giết. Ông vừa thoát khỏi một vụ ám sát. Đó là những sự thật nặng nề. Điều gì ngăn cản ông thành thật với tôi?
– Nó là một lời thề.
– Hay thật. Có cần giữ lời thề không, một khi đã có chuyện giết người xảy ra? Kể cả khi bị đe dọa đến tính mạng ông vẫn còn cố bám vào lời hứa của mình sao? Nếu thế, tôi chỉ có thể bó tay.
– Tôi biết, tôi biết là chuyện này khó hiểu.
– Mà ngoài ra, ông cũng đã bẻ gãy lời thề một lần rồi.
– Tôi hiểu, ông John Singlair. Tôi đã mời ông tới đây, vậy là tôi đã dẫn một người lạ vào việc này.
– Chính vậy.
Bá tước Dean Ellroy cân nhắc. Ông cân nhắc thật lâu. Tôi nhìn thấy rõ những suy nghĩ được biểu hiện qua nét mặt. Ông nuốt khan, ông nhăn trán, những thớ thịt trên má giần giật.
– Tôi không thể để lộ ra tổ chức của chúng tôi, ông John Singlair. Chúng tôi cần thống nhất ý kiến với nhau đã, sau đó mới có thể mở lòng ra được. Nhưng ông có lý khi nói rằng bản thân tôi đã bẻ gãy lời thề một lần rồi. Đúng là tôi đã để lộ ra một phần sự thật. Tôi đang trên con đường dẫn một người lạ nhìn vào trong nội bộ tổ chức của chúng tôi, bởi tôi không muốn những chuyện giết người tiếp tục xảy ra. Đã có một vài người bị giết rồi. Không phải ở đây mà ở nơi khác. Bởi tổ chức của chúng tôi rải rác trên toàn thế giới. Nhưng chúng tôi rất chung thủy với nhau. Chúng tôi muốn tìm cách làm gợi lại một vài những giá trị đạo đức đã có thời rất được coi trọng. Tất cả chúng tôi đều rất giàu có. Chúng tôi đã quyên góp tiền, chúng tôi đã ủng hộ cho những mục đích lớn lao, nhưng không bao giờ đưa tin ra công luận. Chúng tôi làm việc trong bí mật. Chúng tôi gặp gỡ nhau để cầu nguyện và để thảo luận. Nhưng cũng còn để nghiên cứu.
– Ông nghiên cứu chuyện gì, ông Ellroy?
Người đàn ông nhún vai.
– Tôi đã nói rồi, quá khứ đối với chúng tôi rất quan trọng.
– Nhưng quá khứ rất rộng. – Tôi phản lại.
– Tôi biết điều đó, chúng tôi đều biết điều đó. Vì thế mà chúng tôi cũng chỉ định nghiên cứu một phần của quá khứ. Nhưng chúng tôi cũng biết chúng tôi không đơn độc, cũng có những người khác, suy nghĩ tương tự, họ còn tiến hành nghiên cứu mạnh mẽ hơn, thậm chí họ đã tiến gần đến cuộc sống ngày xưa của nhóm đạo. Nhưng bên cạnh đó, cũng còn một nhóm thứ ba, đã sống sót qua rất nhiều thế kỷ. Một nhóm người chỉ muốn giết chóc, chỉ muốn gieo rắc những sợi giống của thù hận. Ông có hiểu không…?
– Thậm chí rất hiểu. – Tôi đáp, không nén nổi một nụ cười lướt thoáng qua mặt mình.
Dean Ellroy ngạc nhiên nhìn tôi.
– Ông chỉ có thể đoán thôi, nhưng tôi tin là lời đoán chắc chắn sẽ đúng với sự thật.
– Thế thì ông nói đi!
– Nhóm đạo Templer!. – Tôi nói ngắn.
Chương 10

Bá tước Dean Ellroy không trả lời. Ông cũng không biểu hiện rằng có ngạc nhiên hay không. Ông ngồi đó, trầm ngâm suy nghĩ. Tôi để cho ông có thời gian.
– Phải không? – Tôi hỏi sau một lúc im lặng.
– Ông biết rất nhiều, ông John Singlair. Tôi rất ngạc nhiên về điều đó. Chỉ một số rất ít người có thể nghĩ ra cái tên đó. Suy cho cùng, những người theo dòng đạo Templer rất hiếm hoi và hầu như không bao giờ để lộ mình.
– Rất đúng, ông Dean Ellroy. Nhưng ông cứ yên tâm, tìm đến tôi là ông tìm đúng địa chỉ. Tôi biết nhóm đạo Templer. Tôi đã không ít lần gặp gỡ họ. Tôi biết những vấn đề xảy ra với nhóm đạo này. Tôi cũng là một người bạn của Templer, tôi có cả những người bạn thân đứng trong hàng ngũ
Templer, hay trong số những người đang sống theo kiểu cách và tôn chỉ dòng đạo Templer thời trước. Nhưng tất cả chúng ta đều biết, ngoài nhóm đạo Templer chính thống còn có một nhóm thứ hai, nhóm này bao quanh con quỷ Baphomet. Chính bọn chúng đã tìm cách thâu tóm mọi quyền lực về tay mình, từ đó xuất hiện lực ép tạo thành một thế đối lập. Tôi không muốn nói đến những chi tiết cụ thể vì hôm nay không phải lúc. Nhưng ông cứ tin tôi, tôi đã trải qua rất nhiều sự kiện, bởi kể cả tôi cũng có một quá khứ nhất định.
– Thế mà tôi không biết. – Người đàn ông tỏ vẻ nhẹ nhõm hơn.
– Nhưng đó là sự thật.
– Vậy là ông không xem tổ chức của chúng tôi là thù địch, hoặc thậm chí nghi ngờ chúng tôi?
– Tại sao tôi phải làm điều đó?
– Vâng. – Tại sao lại phải làm điều đó nhỉ, ông John Singlair…
Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn xử lý xong thông điệp mới, và ông nhắc đi nhắc lại rằng ông không biết trước điều đó. Một thông điệp đơn giản là hết sức bất ngờ với ông.
Tôi đưa câu chuyện quay trở lại đề tài chính:
– Ai, ông Ellroy, ai là kẻ thù của ông?
– Nhóm kia.
– Bọn tay chân của Baphomet?
Người đàn ông chần chừ rồi gật đầu.
– Dĩ nhiên là không có bằng chứng thật chính xác, thật rõ ràng. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó. Nhưng đối với chúng tôi, nó là hiện thân của quỷ Satan. Còn đối với nhóm Templer thứ hai, những kẻ lầm đường, thì bọn họ coi nó như thánh như thần.
– Bản thân tôi cũng có thể chứng thực điều này. Người ta gọi nó là “con quỷ mắt sáng”!
– Ông cũng biết cả điều đó sao?
Tôi phẩy tay.

VN88

Viết một bình luận