– Phòng vệ sinh ở đâu?
– Cánh cửa cuối cùng, bên trái. – Ông Dean Ellroy đáp yếu ớt.
Tôi chạy về hướng đó. Phòng vệ sinh khá rộng, được trang hoàng rất đẹp, nhưng bây giờ không phải là lúc ngắm nhìn. Tôi mở một cánh cửa tủ màu đen, nhìn vào những ngăn nhỏ bên trong, thấy khăn tắm được gập thành từng chồng. Khi nhìn lên nửa bên trên, tôi phát hiện ra khu đựng thuốc. Trước khi người đàn ông được bác sĩ chữa chạy, tôi cần phải băng bàn tay bị thương lại đã.
Bá tước Dean Ellroy vẫn ngồi bên bàn làm việc. Ông thở nặng nề. Mồ hôi óng ánh trên mặt. Thỉnh thoảng, những ngón tay của bàn tay bị thương lại giật lên. Bàn tay kia nắm lại thành nắm đấm, có vẻ như ông muốn dùng cách đó tự khích lệ lòng dũng cảm của mình.
Tôi rút mảnh giấy ra, thấm máu và nhìn thấy vết thương.
Nó không thật sâu như tôi đã e ngại. Đầu vũ khí đã ở lại trong tay, không xuyên qua nó mà đâm xuống mặt bàn.
– Ổn thôi, ông Dean Ellroy, tôi tạm băng tay ông lại, sau này ông sẽ phải tới chỗ bác sĩ.
– Vâng, chắc chắn vậy…
Người đàn ông đã nhắm mắt lại. Ông để yên cho tôi làm việc. Chỉ có một lần ông giật người lên khi tôi tẩy trùng cho vết thương. Dung dịch tẩy trùng cũng được tìm thấy trong phòng vệ sinh.
– Ông may đấy! – Tôi nói.
Người đàn ông gật đầu rồi thốt:
– Eireen chết rồi.
Tôi biết Eireen là ai, nhưng không nói lời chia buồn, bởi tôi có cảm giác ông không muốn nghe. Tôi tự hỏi có thể nhìn thấy xác bà ở đâu.
Nhưng Dean Ellroy đã chỉ đường cho tôi.
– Tôi sẽ quay lại ngay. – Tôi hứa với ông ta.
Vào đến phòng ngủ, tôi được đón tiếp bởi không khí tĩnh lặng và cả nét lạnh lùng của cái chết. Người ta luôn luôn có một cảm giác đặc biệt khi bước chân vào phòng có một người chết đang nằm. Người ta luôn có cảm giác là linh hồn của người chết vẫn còn vảng vất đâu đó, để chia tay với những người còn sống.
Rèm cửa đã được kéo kín lại. Trong phòng là một làn ánh sáng dịu dàng, gộp bởi phần nắng đã tìm được đường xuyên qua lần vải.
Người chết nằm trên giường. Đôi mắt khép kín. Tôi nhìn thấy máu trên người bà bao quanh một vết thương. Tôi cần phải nhìn kĩ hơn.
Dù không phải là bác sĩ, nhưng tôi có thể phân biệt đâu là vết đâm và đâu là vết đạn, Eireen đã bị giết bởi một vết đâm. Một con dao đã đâm trúng ngực bà.
Tôi lại nhớ đến chồng bà, người có bàn tay cũng vừa bị một con dao đâm phải. Mặc dù ông không nói ra, nhưng tôi biết chắc như vậy.
Tôi nuốt khan. Đằng sau chuyện này là cái gì vậy? Pháp thuật khủng khiếp nào đã lộ mặt ra ở đây và ra đòn tàn nhẫn đến như thế? Tôi không tìm được câu trả lời.
Nhẹ nhàng, tôi rời phòng ngủ.
Tôi thấy Dean Ellroy vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng ông đã có đủ sức lực để đứng dậy, lấy một chai rượu whisky và rót cho mình một cốc nhỏ. Chiếc cốc được ông cầm bằng tay trái.
– Tôi cần phải uống một ngụm rượu, bởi tôi biết rằng nỗi đau sẽ quay trở lại và được nhân đôi. Nỗi đau cơ thể cũng như nỗi đau tinh thần. Xin ông đừng hỏi nỗi đau nào trầm trọng hơn. – Ông uống một nửa cốc.
Tôi đã phun chất lỏng gây tê lên vết thương. Nó chỉ giữ được khoảng chừng hai giờ đồng hồ, sau đó cảm giác đau sẽ quay trở lại với bàn tay.
Dean Ellroy đặt mạnh cốc lên bàn. Ở cử chỉ này, tôi có cảm giác như ông đã lấy lại được một chút nào sức lực.
– Cảm ơn, John Singlair, cảm ơn ông! Nếu ông không tới đây, chắc tôi không còn sống nữa, mặc dù tôi đang tự hỏi, liệu chuyện đó có còn quan trọng nữa không.
– Giữ được mạng sống bao giờ cũng tốt.
– Ông nghĩ vậy sao?
– Tôi tin chắc như thế. – Tôi ngồi xuống, chênh chếch phía bên kia bàn. Trước khi đưa ông đến gặp bác sĩ, tôi muốn ông kể lại cho tôi nghe mọi chi tiết, kể thật đầy đủ. Ông phải báo cáo cho tôi biết những gì vừa xảy ra ở đây.
Người đàn ông nhìn tôi chờ đợi.
– Một vụ giết người chưa thành. – Dean Ellroy nói hờ hững.
– Đúng thế. Ai đã muốn giết ông?
– Con dao găm.
– Ai sử dụng nó?
– Không ai hết. – Dean Ellroy thì thào. Món vũ khí đó không có ai cầm cả…Nó đột ngột xuất hiện. Nó lao ra từ không khí, nó lao ra từ miền vô hình, hình như người ta gọi đó là vật chất hóa. Tôi chỉ biết con dao găm đột ngột có mặt ở đây. Đầu tiên nó đâm vào tay tôi, thế rồi nó muốn đâm xuyên qua cổ họng tôi, đúng lúc đó thì ông đến.
– Chỉ có vậy thôi sao?
– Nhìn chung thì chỉ có vậy.
Đối với tôi như thế là quá ít. Tôi yêu cầu ông kể lại các chi tiết rõ hơn. Ông phải báo cáo cho tôi biết tất cả những gì mà sự quan sát của ông đã thu lượm được, chỉ sau đó tôi mới có thể hành động.
Vị luật sư hiểu điều cần thiết đó. Ông vừa kể, vừa nhìn xuống cái vũng máu trên mặt bàn cứ như thể đó là một điềm báo trước, cung cấp cho ông những thông tin quan trọng nhất.
Những gì ông kể cho tôi nghe thật khó tin. Chỉ có điều tôi đã có thói quen nghe và xử lý những chuyện khó tin, nên tôi dễ dàng tin ngay câu chuyện của ông.