VN88 VN88

Truyện Ma Lưỡi Dao Bị Nguyền Rủa

Đấy là một chánh thanh tra, một người có rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc chiến chống lại những thế lực bóng tối. Rất có thể anh ta sẽ đủ khả năng chặn tay cái ác. Nhưng để làm được điều đó, anh ta cần thông tin này, và vì thế mà Dean Ellroy sẽ một lần nữa phải bẻ gãy lời hứa của mình. Tội lỗi mỗi lúc mỗi dầy thêm!
Ông quay trở lại phòng làm việc. Ông không muốn ngồi lại trong căn phòng khách rất rộng, rất ấm áp, ở đó có quá nhiều kỷ niệm về người vợ đã qua đời.
Vào đến phòng làm việc, ông lại ngồi xuống đằng sau bàn viết và nhìn xuống giàn máy giao tiếp hiện đại, thật tương phản với những đồ gỗ từ thời Barock. Ở đây có mọi thứ. Ông có thể gọi điện thoại mà không cần phải nhấc ống nghe lên, ông cũng có thể vừa đi ngang dọc căn phòng vừa nói chuyện, mà đối tác vẫn hiểu rõ từng lời. Ngồi ở bàn làm việc, ông có thể mở cánh cửa ở phía tầng dưới và mời khách bước lên trên này. Ngoài ra, ông còn có một màn hình theo dõi, cho ông biết tình hình trong khoảng hành lang tầng trệt. Một chiếc ti vi rất lớn và một đầu máy vidéo cũng có mặt trong phòng làm việc. Nó có thể được bật lên nhờ bộ phận điều khiển từ xa. Tất cả đều hoàn hảo, tất cả đều tốt, chỉ có điều chúng đều vô nghĩa. Người đàn bà ông yêu đã chết, Eireen không còn sống nữa.
Ông nắm chặt hai nắm tay thành nắm đấm và đập liên hồi lên mặt bàn viết. Ông vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó. Cái chết thật tàn nhẫn một khi nó không mang ý nghĩa tự nhiên, và tàn nhẫn đâm đột ngột vào giữa cuộc đời ông.
Có cái gì lướt nhẹ qua gáy ông.
Đầu tiên, ông không để ý. Nhưng khi luồng không khí đó quay trở lại từ hướng khác, ngài bá tước ngẩng đầu lên và da ông ớn lạnh.
Gió lùa?
Không, cửa sổ cũng đóng chặt như cửa ra vào. Luồng không khí này phải có một nguyên nhân khác.
Bá tước Dean Ellroy ngồi yên. Ông cứng người ra, hai bàn tay xòe đặt trên mặt bàn viết. Ông căng thẳng lắng nghe cả cơ thể ông đã trở thành một cơ quan cảm nhận tế nhị, nó ghi lại tất cả những gì xảy ra trong khoảng không gian quanh đó.
Không có kẻ nào ở đây, hay là có đấy?
Đằng sau ông là một khoảng trống. Cái giá cũ đựng đầy sách vở đứng cách đó một vài mét.
Một con ma? Một linh hồn của người đã chết? Hay Eireen?
Những câu hỏi đập vào óc ông như những nhát búa điếng nặng. Ông không tìm được câu trả lời, ông cũng không muốn tin chúng là sự thật. Không thể tin được. Nếu ông thành thật với bản thân mình, ông phải gạt danh từ Eireen và linh hồn bà ra khỏi từ điển của những thực thể đang còn sống. Thế nhưng mặt khác, kể cả lời nguyền như lời nguyền của con dao găm cũng đâu có tuân theo logic bình thường!
Không, không, nhất định ở đây có chuyện không tốt. Nhất định!
Bây giờ lẽ ra ông phải nhổm người và đứng dậy, nhưng người đàn ông vẫn ngồi lại, cứ như thể ghế đã được quét keo dính và trở thành một cái bẫy.
Lại thêm một luồng gió nữa!
Lần này ngay trước mặt ông, ngay trên mặt bàn làm việc, mạnh mẽ hơn cả hai lần trước.
Ông ngẩng đầu nhìn lên. Ông đã chuyển động cái đầu của mình thật nhanh và mở lớn mắt ra.
Không nhìn thấy gì cả.
Nhầm lẫn chăng!
Không, không thể là nhầm lẫn. Không thể nhầm lẫn tới lần thứ ba. Ông không nhầm lẫn, không có chuyện đó bao giờ.
Chờ đợi và rình mò lặp lại, mặc dù sâu trong tâm khảm, ông đang rất sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đã xâm chiếm lấy ông từ lâu rồi và bây giờ đang siết chặt lồng ngực ông như một vòng dây trói. Phòng làm việc rất rộng, nó có đủ chỗ, nhưng bây giờ những bức tường không còn đứng cách ông quá xa nữa. Chúng lại gần, chúng lại gần từ mọi hướng, để tạo thành một chiếc quan tài.
Dean Ellroy nặng nhọc thở. Mồ hôi phủ trên trán ông, nhỏ thành từng giọt xuống cõi vô hình.
Vất vả, vị luật sư ngẩng đầu lên. Không khí đặc như bông đang phủ quanh ông, khiến cho ông ngộp thở dần.
Ông vẫn ngồi trên ghế.
Nước dãi ông bây giờ đắng như mật. Đó cũng là một dấu hiệu cho biết nội tâm ông không ổn định.
Luồng gió.
Lần này thật mạnh, thật rõ, Dean Ellroy thậm chí còn nhận thấy được cả tiếng gió gầm gừ như con chó săn khoái trá lúc phát hiện con mồi. Thế nhưng không phải chỉ có thế, bởi tiếng động này không chạy qua người ông. Nó dừng lại trước mặt ông. Ông nghe thấy tiếng động một lần nữa ngay trên mặt bàn làm việc. Cứ như thể không khí đã bị nén lại và bây giờ bùng ra qua một lỗ hở nào đó.
Còn một vật nữa.
Một hiện vật dài nhọn và óng ánh.
Nó là con dao găm từ miền vô hình trong quá khứ, con dao găm đã giết chết bà vợ Eireen của ông…
Chương 8

Giờ đến lượt mình!
Suy nghĩ đó xuyên qua đầu óc và bá tước Dean Ellroy ngạc nhiên sao ông lại ít sợ hãi đến như vậy. Sự mất mát Eireen đã biến ông thành một người khác chăng?
Người đàn ông nhìn con dao găm bằng thái độ khá bình tĩnh.
Đúng, chính nó. Chính nó đã được miêu tả như thế này trong những cuốn sách cổ. Đây là vũ khí của tên Harun El Basra thích giết người, món vũ khí chỉ những người theo đạo Templer mới giật ra được khỏi tay hắn. Nó không có một cán dao thật giá trị, được trang điểm bằng ngọc ngà châu báu như điều thường thấy ở vũ khí của những kẻ cầm quyền. Trông nó hầu như đơn giản. Nhưng chính trong sự đơn giản đó là một nỗi nguy hiểm khổng lồ, bởi Dean Ellroy thừa biết cái cán này được quấn bằng chất liệu nào.
Ông không động đậy!
Hai mắt ông cay xé lên, con dao găm trở thành nhợt nhòa. Hai tay ông vẫn để trên mặt bàn, những ngón tay cong lại để có thể nhấc lên bất cứ lúc nào. Ánh mắt của ông rơi xuống một tập giấy cách đó không xa. Và sự vật này khiến cho trí nhớ ông tỉnh dậy. Nếu phải chết, thì ông cũng muốn để lại cho John Singlair một thông điệp.
Thật nhanh tay, ông với lấy một tờ giấy. Bàn tay kia cầm bút.
Con dao găm không chuyển động. Nó đứng giữa không khí như được treo lên bởi một sợi dây vô hình.
Không rời mắt khỏi món vũ khí, Dean Ellroy viết. Ông vừa viết vừa hy vọng rằng John Singlair có thể đọc được, bởi bây giờ ông chỉ có thể viết được ngoằn ngoèo. Ông đang quá hồi hộp sau vài giây bình tĩnh giả tạo ban nãy.
Món vũ khí chờ. Có vẻ như nó đang chế nhạo Dean Ellroy, nhưng ông không đầu hàng, nghiến chặt răng viết tiếp. Mỗi nét bút đi kèm với một tiếng thở hổn hển. Trong những giây đồng hồ dài kinh khủng này, ông có cảm giác như mình đã hoàn toàn đổi khác về cả cá tính lẫn cách ứng xử.
Chỉ tới khi ngòi bút cào lên mặt bàn viết bằng gỗ, tiếng động mới giật ông ra khỏi cơn mê viết. Đầu bút còn tiếp tục trượt trên cạnh bàn, bàn tay ông thả xuống dưới, ông không ngưng nó lại được và tự tay ông cầm cây bút đâm xuống đùi mình. Cảm giác đau giật cho ông tỉnh dậy.
Ông ngẩng lên nhìn.
Ông lại đưa được cánh tay lên, đặt cả hai bàn tay lên bàn, bàn tay phải xoay đi. Ông muốn giơ tay về hướng tờ giấy, rồi đút nó vào túi quần, để nó không bị mất.
Con dao găm chuyển động. Nó hơi rung một thoáng, cứ như thể đang tìm chỗ đâm tới.
Dean Ellroy bây giờ đã cầm được tờ giấy vào giữa những ngón tay, ông thả nó xuống lòng tay, chuẩn bị vo viên nó lại.
Lúc đó, con dao găm lao vụt xuống dưới!
Dean Ellroy chỉ nhìn thấy lưỡi dao đột ngột biến thành một tia chớp, và ông cũng muốn giật tay mình ra nhưng không kịp.
Con dao nhanh hơn!

VN88

Viết một bình luận