– May quá, cô là Rei Hino phải không. Cô đã đến kịp rồi. Hãy cứư cháu gái tôi với.
Rei vừa đưa đôi mắt cảnh giác nhìn chàng trai, vừa nói với Kea :
– Bà hãy bế lấy cô bé đi ngay đi, còn tôi sẽ đoạn hậu.
Kea vội xốc lấy cô bé bước vội ra cửa. Kitanai dợm bước theo nhưng Rei đã giương súng lên :
– Đứng im đó, không tôi sẽ bắn.
Lucifer đưa tay cản Kitanai lại, nhìn Rei nói bằng một giọng rất từ tốn, đôi mắt màu xám như dán chặt vào cô :
– Cô đang làm gì đó Rei, đây đâu phải việc của cô. Hãy để yên cho chúng tôi làm việc của mình. Bỏ súng xuống đi. Ngoan nào.
Những lời nói êm như ru làm Rei thấy xôn xao, cô từ từ hạ súng xuống. Chợt có tiếng hét :
– Rei, mau ra đây, đừng nghe nó nói gì hết.
Rei giật mình choàng tỉnh. Cô giương vội súng lên rồi lùi dần ra cửa. Kea kéo tay cô ra rồi đóng chặt cửa lại. Bà ta kêu lên :
– Mau rời khỏi đây thôi.
Hai người hối hả chạy. Chợt một bóng người xuất hiện ngay trước mặt hai người, bất thình lình, trông như một bóng ma. Kea kêu lên kinh hãi :
– Lucifer, sao ngươi lại ở đây. Làm cách nào mà ngươi có thể chặn trước ta như vậy được.
Chàng trai tóc đen hơi cúi mình :
– Đây là nhà cũ của tôi mà. Còn nhiều điều mà bà chủ chưa biết lắm, chẳng hạn như lối ra ở đâu. Có cần tôi chỉ đường không.
Kea hét lên :
– Mau tránh ra.
– Vâng, thưa bà chủ.
Anh chàng tránh sang một cách duyên dáng, không quên ném cho Rei một nụ cười rất quyến rũ. Nếu không có con dao lăm lăm trong tay thì cô đã cho rằng anh ta là một người tốt mất rồi. Cô vừa chạy theo Kea, vừa ngoái đầu nhìn lại. Anh ta vẫn đang đứng đó, với nụ cười vừa quyến rũ vừa khinh mạn, tựa như hai người đang làm một việc rất vô ích vậy. Đang chạy ngon trớn, Kea chợt dừng lại đột ngột làm Rei đâm sầm vào người bà ta.
– Có chuyện gì vậy, ? – Rei lo lắng hỏi.
Kea không trả lời, chỉ đưa tay chỉ về phía trước. Rei choáng người. Một bức tường sừng sững đang chắn trước mặt hai người. Thế là thế nào. Ở đây hoàn toàn không hề có đường ra. Phía đằng sau, Lucifer đang thủng thẳng tiến lại gần :
– Thế nào thưa bà chủ, có cần tôi chỉ đường thoát khác cho bà không. – Anh ta vừa mỉm cười vừa chỉ ra ngoài cửa sổ – Chỉ có lối này thôi, nhưng tôi e rằng nhảy ra ngoài đó thì chẳng còn thứ gì lành lặn đâu. Bây giờ thì trả cô bé đó cho tôi chứ. Đến giờ rồi.
Rei nhìn Kea lo lắng :
– Thật thế sao ?
Mặt Kea tái mét, bà ta khẽ đáp bằng một giọng run run :
– Chắc thế rồi. Ngày xưa khi Olive đưa tôi lên đây, chúng tôi toàn lên bằng con đường ở trong căn phòng đó. Chắc ngoài này không có đường xuống thật rồi.
Rei đảo mắt nhìn quanh. Trên tường hoàn toàn trống trơn. Chợt cô đưa mắt nhìn vào một đường ống rất lớn chạy sát trên trần vắt từ đầu tường này sang đầu tường kia. Cái gì thế nhỉ. Có khi nào là… Lucifer vẫn tiến lại gần :
– Không có cách nào đâu, Rei. Trả cô bé đó cho tôi đi.
Rei chĩa thẳng súng về Lucifer :
– Mau đứng lại ở đó, không tôi sẽ bắn ngay.
Lucifer vẫn vừa mỉm cười vừa bước lại gần, tựa như những lời cô nói không có trọng lượng gì hết, và khẩu súng trên tay cô không khác hơn một món đồ chơi trẻ con. Rei chĩa thẳng súng lên đường ống trên trần nhà, bóp cò. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, viên đạn cắm thẳng vào đường ống. Một cột lửa khổng lồ bỗng bùng lên từ phía đường ống, phụt thẳng xuống sàn nhà. Lucifer vội lùi lại hét lớn :
– Cô làm cái gì thế.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội chắn giữa Lucifer và ba người bọn họ. Kea và Rei vội lùi ra gần cửa sổ. Cô đã đoán đúng, đây là đường ống dẫn gas. Ngọn lửa bắt đầu gặm nhấm đến trần nhà, cái đường ống to đùng cháy ngùn ngụt rơi uỳnh xuống sàn. Rei nhìn Kea lo lắng. Bây giờ biết làm thế nào. Ngọn lửa sẽ nuốt chửng họ mất. Chợt một bóng người hiện ra trong bóng lửa đỏ rực. Kea kinh hoàng kêu lên :
– Sao ngươi qua đó được ?
Lucifer từ từ bước qua, tóc bay phần phật trong bóng lửa, ánh mắt đỏ rực trông như một con quỷ. Rei rùng mình, máu trong người cô như đông đặc lại, toàn thân cô dường như cứng đơ không thể cử động được. Ánh mắt đáng sợ quá. Cô nghiến răng bóp cò liên tục. Những viên đạn cắm chính xác vào người Lucifer, nhưng hắn ta chỉ khẽ khựng lại một chút rồi vẫn tiến lại gần họ, như một con quỷ nhập tràng. Kea lao ra chắn trước mắt Rei :
– Mau chạy đi, tôi sẽ cản hắn lại.
Kea đưa Umi sang cho Rei, cô thận trong ôm lấy cô bé trong tay, lùi lại, nhìn quanh quất. Biết chạy đi đâu bây giờ. Cô lao ra phía cửa sổ, nhìn xuống dưới. Mặt đất sâu hun hút. Cô quay đầu nhìn lại, Lucifer vẫn lừng lững tiến lại gần, ánh mắt đỏ khé như hai hòn than. Chắc chắn Kea không thể cản nổi hắn ta rồi. Rei rùng mình, ôm chặt lấy Umi rồi nhảy thẳng xuống phía dưới. Thà cô tan xương nát thịt còn hơn phải đối mặt với hắn. Phía sau cô có tiếng Kea hét lớn :
– Lucifer, dừng lại, không được đuổi theo nó. Hãy để cho nó đi.
Một dòng nước mát lạnh nhẹ nhàng đón lấy hai người. Thật may mắn là cô đã nhảy ngay xuống cái hào bên cạnh lâu đài. Rei ngoi vội lên, cô đẩy thân hình mềm nhũn của Umi lên bờ hào, thở dốc, sau đó cố gắng trườn lên theo. Phải nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không hắn đuổi kịp thì chết. Rei bế vội Umi lên tay, chạy vụt về phía chiếc ôtô của mình. Chợt một tiếng nổ rất lớn, rồi cả lâu đài Oil cháy bùng lên như một ngọn đuốc khổng lồ. Đúng rồi, chắc chắn lửa đã cháy lan theo đường ống dẫn gas, vậy là toàn bộ lâu đài đã phát nổ. Rei thẫn thờ nhìn lâu đài, tất cả đã chìm trong biển lửa. Không ai có thể thoát khỏi nơi đó cả. Rei từ từ bấm điện thoại :
– Pan à, gọi cứu hoả nhé. Lâu đài Oil đang phát hoả rồi.
…..” Sau đó tôi đưa Umi vào viện. Tôi chỉ nói rằng tôi đã cứu cô bé ra từ trong đám cháy. Tôi đã không hé răng với ai về những gì đã xảy ra đêm hôm đó, bởi nó quá hoang đường, hơn nữa tất cả đã chết hết rồi. Tôi không ngờ là Lucifer vẫn còn sống. Hắn chính là kẻ sắp kết hôn với Umi.”
Rei dừng lại, đưa hai tay ôm lấy đầu. Những kí ức khủng khiếp như tràn ngập tâm hồn cô, dày vò cô, và cô không biết mình nói ra như thế này là đúng hay sai. Từ trước đến nay cô vẫn luôn hành động độc lập, nhưng trước hắn, cô cảm thấy mình quá nhỏ bé và yếu đuối. Cô phải cầu cứu sự giúp đỡ từ người khác, đây là điều nên làm. Vì tính mạng của Umi, vì cái chết oan uổng của bao nhiêu người, cô phải làm điều đó.
– Xin ngài hãy làm một điều gì đó.
Có tiếng gõ cửa. Rei giật mình im bặt. Ngài thị trưởng nhìn cô trấn an rồi nói lớn :
– Vào đi.