VN88 VN88

Truyện Ma Lâu Đài Ma Quỷ

– Không đúng, kể từ lúc chồng tôi mất đi, nó mới trở nên xanh xao còi cọc như vậy. Trước đây nó cũng khỏe mạnh như bao đứa trẻ bình thường khác, có khi còn phổng phao hơn những đứa trẻ bằng tuổi ấy chứ. Chắc là do nó quá quyến luyến chồng tôi, nó đã bị sốc khi ông ấy qua đời.
Người phụ nữ Digan suy nghĩ một lát rồi đáp :
– Vậy thì có hai khả năng xảy ra. Khả năng thứ nhất là nó không phải bị di truyền, mà đã bị một con ma cà rồng cắn phải sau khi chồng bà chết. Còn khả năng thứ hai là chồng bà đã biết nó là ma cà rồng, nhưng đã giấu bà. Ông ấy đã lén nuôi nó bằng máu tươi. Cho đến khi ông ấy chết, không ai chăm sóc nó nữa nên nó mới gầy yếu như vậy. Nhưng tôi nghiêng về khả năng thứ hai hơn, vì khắp người cậu bé này không hề có một vết cắn nào.
Kea hơi tái mặt đi, tỏ ý không tin :
– Không thể nào đâu. Lẽ nào chồng tôi lại dấu tôi một việc kinh khủng như vậy. Chúng tôi đã chung sống với nhau suốt bao nhiêu năm, ông ấy không thể nào không cho tôi biết việc tày đình như thế. Trời ơi, khủng khiếp quá.
Người phụ nữ Digan đưa tay chạm nhẹ vào người Kea tỏ ý an ủi :
– Với phản ứng của bà như vậy, tôi không ngạc nhiên nếu ông ấy đã giấu bà. Một điều khủng khiếp như thế quả là điều không dễ chấp nhận. Có lẽ bởi ông ấy quá yêu bà mà thôi.
Kea hất mạnh tay người phụ nữ ra. Quá bất ngờ, bà ta ngã ngửa ra sau, chiếc khăn trùm mặt rơi xuống đất để lộ ra một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
– Kitanai, sao lại là cô – Kea vô cùng kinh ngạc khi nhận ra người phụ nữ Digan lại chính là cô hầu gái nhà mình – Chuyện này là sao, cô … Đúng rồi, tất cả những chuyện vừa rồi là cô bịa ra để lừa tôi đúng không. Thảo nào, thảo nào…
Kea thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra từ nãy đến giờ chỉ là một trò đùa của đứa tớ gái phản phúc. Dù sao nó cũng mới đến đây được gần hai tháng, làm sao có thể so sánh với những người đã hầu hạ lâu năm được. Sau này nàng sẽ phải cẩn thận hơn trong việc lựa chọn kẻ hầu, còn bây giờ phải nhanh chóng đuổi cô ta khỏi đây ngay. Kea nhìn thẳng vào mặt Kitanai, nghiêm giọng :
– Tôi cho cô hai giờ đồng hồ để thu xếp tất cả đồ đạc khỏi nhà tôi. Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu, nhưng nếu cô còn giở bất kỳ trò gì ở đây, tôi sẽ không ngại cho báo chí nhòm ngó đâu. Nên nhớ, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Kitanai bình thản kéo chiếc khăn ra khỏi đầu. Cô ngồi lên một cách ngay ngắn, sắc mặt bình tĩnh như không có chút gì là e sợ trước hậu quả nghiêm trọng mà mình đã gây ra.
– Rất tiếc, thưa bà chủ, tôi e rằng tôi không thể rời khỏi đây được. Dù muốn hay không bà vẫn phải giữ tôi lại thôi.
Kea tỏ ra rất bất bình. Không nên đôi co với kẻ dưới, sẽ làm hỏng mất giá trị của nàng mất. Nàng đứng bật dậy, nhưng một sức mạnh vô hình bỗng kéo nàng ngồi xuống. Cơ thể nàng cứng đơ không thể nhúc nhích được. Nàng kinh hãi thốt lên :
– Cô muốn giở trò gì vậy. Cô muốn có tiền ư. Bao nhiêu, tôi sẽ trả cho cô một cách thỏa đáng.
Kitanai mỉm cười :
– Bà chủ, tôi không cần tiền, Tôi chỉ muốn bà ngồi xuống và nghe hết câu chuyện của tôi đã. Rồi bà muốn làm gì thì làm, tôi không ngăn cản đâu.
Kea mím môi, nhìn trừng trừng vào Kitanai một cách không khoan nhượng, nhưng rồi nàng đáp :
– Được rồi, cô nói đi. Nhanh lên, vì tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một phút nào nữa.
Đôi mắt màu xám bạc lóe lên một tia nhìn giận dữ, chỉ trong thoáng chốc thôi, rồi vụt tắt :
– Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Nhưng bà cần biết một điều, tôi cũng là một người thuộc nhà Oil, không, chính xác là cả tôi và Lucifer. Cả hai chúng tôi đều là người hầu của ngài Oil.
Kea tỏ vẻ không tin :
– Không thể nào, nếu vậy sao tôi không biết. Chẳng lẽ hai người đã đi đâu lúc tôi về làm dâu ở đây ư. ?
Kitanai đáp :
– Không phải, có lẽ bà đã nhầm. Tôi nói ngài Oil, chứ không phải ông Olive. Ngài Oil đây là bác ruột của ông Olive, nếu xét theo đúng quan hệ họ hàng.
– Một người bác của Olive ư. Sao tôi chưa bao giờ nghe ông ấy nói đến nhỉ. Tại sao thế.
– Còn nhiều điều bà chưa biết, dần dần chúng tôi sẽ nói cho bà biết hết. Dù sao, nếu không kể những điều đã giấu bà thì ông ấy vẫn có thể coi là một người chồng tốt.
– “Những điều đã giấu”, có bao gồm điều mà cô vừa nói với tôi không – Giọng Kea hơi khàn đi. – Chuyện cô vừa nói có thật không, về Pat mol đó.
– Tôi rất tiếc, nhưng điều đó là sự thật.
– Nhưng tại sao cô phải làm thế này. Sao cô không nói luôn cho tôi lúc ở trong lâu đài, mà phải bày ra cái trò này. – Kea to tiếng – Tại sao phải làm thế ? Có gì mờ ám ở đây sao ?
– Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi không biết phải nói với bà bằng cách nào. Nếu không nhìn thấy sự thật, có thể bà sẽ không tin. Mà nếu để bà nhìn thấy điều đó trong lâu đài, có thể có điều không hay sẽ xảy ra. Tôi đã không nghĩ rằng bà có thể bình tĩnh được đến thế này. Nếu không, chúng tôi đâu phải khổ cực đưa bà đến đây.
Chẳng nhẽ bà muốn tất cả mọi người đều biết bí mật này sao ?
– Vậy đâu là sự thật, và nó bắt đầu từ khi nào, chắc cô phải biết chứ.?
Kitanai nhìn Kea rồi gặng hỏi :
– Có thật sự là bà muốn biết tất cả không ?
– Tôi muốn biết tất cả, đó là chồng tôi và con trai tôi mà, tôi có quyền được biết chứ.
– Được thôi, nếu bà muốn thế.
Kitanai ngừng lại. Cô ta đứng bật dậy đi ra mở cửa một cách đột ngột, rồi đóng lại. Dường như cô ta sợ có ai nghe lén chuyện này, chứng tỏ điều đó rất hệ trọng .
– Bà nên biết rằng, Oil là một trong những dòng họ quý tộc lâu đời nhất của đất nước này. Dĩ nhiên ban đầu nó cũng bình thường như những dòng họ khác, cho đến mười đời trước đây, khi ngài Olive lên nắm quyền chủ lâu đài. Ngài là một người đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng cực kỳ tàn ác. Ngài không chỉ cướp đoạt bóc lột dã man những người nông nô của mình mà còn coi họ như súc vật, bắt họ làm trò giải trí, làm con mồi cho thú tiêu khiển đi săn của mình. Khi đó, ngài đã yêu một cô gái, hoặc giả không phải yêu mà chỉ là có quan hệ tình cảm với cô ta, nhưng rốt cuộc ngài vẫn bắt em trai và cha cô ta làm con mồi trong một cuộc đi săn. Sau đó, tuy người cha không việc gì, nhưng đứa em trai nhỏ của cô ta thì phát điên vì quá sợ hãi. Oán hận, cô gái đã dùng máu của mình để thực hiện một lời nguyền : “ngươi đã róc xương róc tuỷ bao nhiêu người, ngươi đã không coi họ là con người, thế thì kể từ nay, con cháu ngươi đời đời sẽ phải sống kiếp ma ca rồng, nếu không được uống máu tươi sẽ gầy mòn cho đến chết”
– Sau đó thì sao
– Thì mọi việc đã xảy ra đúng như cô ta đã nói. Nhưng may mắn thay, mỗi đời của dòng họ Oil chỉ có duy nhất một người mắc phải căn bệnh này. Không may đến đời này lại là con trai bà.
– Lại là con trai tôi – Kea khẽ lẩm bẩm – Vậy không có cách nào sao. Chẳng lẽ con trai tôi sẽ phải sống mãi như thế này, một con ma cà rồng, sợ ánh sáng, uống máu tươi suốt cả đời hay sao. Trời ơi, tôi biết làm thế nào bây giờ.
– Không phải là không có cách – Kea chậm rãi nói. – Chỉ là sợ bà không dám làm thôi.
Kea mở choàng mắt ra :

VN88

Viết một bình luận