– Là tóc nâu ạ. Da trắng, mười bảy tuổi.
– Hừm, hơi già một chút, nhưng thôi cũng được. Dấm đã đun sôi chưa.
– Dạ, tất cả đã sẵn sàng hết rồi ạ.
– Vậy thì tốt – Người đàn ông thong thả đứng lên – Lần sau các ngươi phải cần thẩn thận hơn đó, Kitanai, Lucife, không có nhiều thời gian đâu. Giờ chúng ta đi thôi. Món này không nên để lâu, sẽ mất tươi đó.
Kitanai và Lucifer thở phào, bước vội theo, không ngờ được rằng mình đã qua truông một cách đơn giản như thế. Dù sao đây cũng có thể coi là một may mắn sau những chuỗi thất bại mà hai người vừa gây ra.
Chương 2
Một vài ngày trước đó
Một chiếc Limousine màu đen từ từ đỗ lại trước cửa một căn nhà xây bằng đá theo kiểu rất cổ xưa nhưng vừa bẩn thỉu vừa sập sệ. Cửa xe bật mở, một người phụ nữ trùm khăn đen kín mít dắt theo một cậu bé gầy gò khoảng năm tuổi bước ra. Người phụ nữ cúi đầu vào nói nhỏ với lái xe.
– Đợi tôi ở đây !
Rồi bà lẳng lặng dắt cậu bé đi thẳng về phía cửa căn nhà. Cánh cửa bật mở, một cô gái thò đầu ra. Người phụ nữ nói nhỏ gì đó rồi đi vào theo cô gái. Cánh cửa đóng lại ngay lập tức.
Cô gái chăm chú nhìn cậu bé rồi nhỏ nhẹ nói với người phụ nữ :
– Bà có thể cởi khăn ra được rồi. Ở đây không có ai đâu ạ.
Người phụ nữ lưỡng lự một chút rồi tháo chiếc khăn đưa cho cô gái. Cô thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc xuất hiện sau chiếc khăn, nhưng rồi cô bình tĩnh lại ngay :
– Xin bà đi đến cuối hành lang, căn phòng bên trái. Người ấy đang đợi bà ở đó.
Người phụ nữ gật đầu đi thẳng. Cô gái vừa choàng chiếc khăn lên cái giá gần đấy vừa tự lẩm nhẩm :
– Phu nhân Kea à, lạ thật, bà ấy làm gì ở đây nhỉ. Mà thôi, đây đâu phải là việc của mình. Trong hợp đồng đã ghi rõ là mình không được hé răng về bất cứ điều gì cơ mà. Dù sao số tiền đó cũng đáng để cho mình giữ im lặng.
Kea nắm chặt tay con trai mình đi về cuối dãy hành lang. Không gian xung quanh tối om lạnh lẽo làm nàng cảm thấy rùng mình khi gõ nhẹ tay lên cánh cửa phòng cuối cùng. Một tiếng nói âm u vang lên :
– Vào đi, cửa không khoá.
Nàng đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối mờ ẩm thấp như một căn hầm mộ, rêu phủ xám xịt trong từng khe tường, kẽ đá. Cuối phòng là một cái bàn trang trí như một cái điện thờ. Phía sau bàn, một người phụ nữ trùm khăn kín mít chỉ để hở ra đôi mắt với đôi tròng màu xám bạc, u uẩn. Một giọng nói âm u như vọng lên tử địa ngục :
– Lại gần đây
Kea sợ sệt dắt tay Pat lại gần. Cậu bé níu chặt lấy tay mẹ, tỏ ý trì hoãn không muốn đi về phía đó. Khuôn mặt xanh xao gầy go, hai mắt sâu hoắm, hai cánh tay nhỏ bé gầy giơ xương. Không ai nghĩ đây là một người đang sống chứ đừng nói là một cậu bé 15 tuổi.
Giọng nói ma quỷ lại vang lên đầy đe dọa :
– Lại gần đây, mau lên.
Như có một sức mạnh vô hình điều khiển, Pat buông tay mẹ ra, từ từ đi về phía điện thờ, đôi mắt vô hồn, dáng người vật vờ, tựa như cậu đang lướt phiêu phiêu trên sàn nhà chứ không phải đang đi nữa. Kea lập cập đi theo con trai, nàng thầm nguyền rủa Kitanai vì đã chỉ cho nàng đến cái nơi khủng khiếp này. Chỉ vì cô ta dám chắc mụ sẽ tìm ra nguyên nhân căn bệnh của Pat, nên nàng cũng đành . Dù sao thì nàng đã đưa con trai đi khám tất cả các bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế giớ rồi, nhưng chỉ có một kết luận duy nhất : suy nhược cơ thể. Chẳng ai tìm ra nổi nguyên nhân nào đã khiến cậu bé trở nên như thế, vì vậy nàng đành nghe theo gợi ý của cô tớ gái mới tới làm việc khoảng hai tháng trước. Theo cô ta thì bà Digan này rất tài giỏi, đã chữa được nhiều căn bệnh mà y học hiện đại đều đã bó tay.
Nhưng ghê rợn quá. Nàng lấy làm tiếc là đã không dẫn theo Lucifer mà để cậu ở ngoài xe. Dù sao có cậu ta ở đây cũng đỡ sợ hơn. Nhưng nàng e căn bệnh của Pat là một loại bệnh đặc biệt, mà như thế thì càng ít người biết càng tốt, dòng họ Oil dù sao cũng là một tiêu điểm cho khá nhiều người nhòm ngó từ trước đến nay, càng hạn chế được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Một cánh tay thò ra từ trong đống vài lùng nhùng. Bà ta kéo Pat sát lại gần, nhìn rất chăm chú.. Keo có cảm giác như mụ ta sắp nuốt chửng cậu bé đến nơi. Đột ngột, mụ chiếu tia mắt sáng quắc về phía nàng. Đôi mắt màu xám bạc đảo sùng sục nhìn từ trên xuống dưới, rồi mụ túm lấy cánh tay cô kéo lại gần Pat. Kea hơi trì lại một chút rồi ngoan ngoãn đứng yên. Mụ vén tay áo nàng lên, rất nhanh gọn, không biết lôi đâu ra một con dao, nhanh như chớp rạch một đường dài. Một dòng máu đỏ tươi bắn phụt ra. Kea kinh hãi định hét lên, nhưng toàn thân nàng cứng đơ không thể cử động được. Mụ kéo cánh tay đầm đìa máu của nàng ra trước mặt Pat. Ánh mẳt vô hồn của cậu bé chợt sáng rực lên, rồi cậu chụp lấy tay mẹ mút chùn chụt như người ta uống nước ngọt hay một loại nào khác , ngon lành, thỏa thê. Hồi lâu, cậu ngẩng mặt lên, hai mép dính đầy những vệt máu tươi lấm lem, nhưng sắc mặt cậu đã trở nên hồng hào hơn bao giờ hết, vẻ hồng hào mà bao năm qua nàng chưa bao giờ thấy xuất hiện trên mặt con trai mình.
Người phụ nữ digan vẫy nhẹ tay, một chất bột gì đó bay về phía Pat, cậu từ từ ngã lăn ra đất, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều say ngủ. Mụ ta đưa cho Kea một chiếc khăn lụa màu đen, nàng vội vàng buộc lấy vết thương. Có lẽ mất máu quá nhiều làm nàng cảm thấy choáng váng, hoặc giả do những gì vừa xảy ra mà nàng được chứng kiến, nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Hồi lâu nàng mới cất tiếng lên được :
– Vậy là sao . Cái gì vừa xảy ra vậy. Con tôi đã mắc bệnh gì thế ?
Giọng nói âm u lại vang lên :
– Như bà đã thấy đấy, đây là một loại bệnh khá phổ biến ở Châu Âu vào những thế kỷ trước : bệnh Ma cà rồng.
Ba tiếng “Ma cà rồng” vừa lọt vào tai Kea đã đứng bật dậy, tuy nhiên, nàng lại ngã ngồi xuống ghế :
– Bà nói bệnh gì, tôi nghe không rõ. “Ma cà rồng” là sao. Bà liệu có nhầm không. – Nàng lắc đầu lia lịa – Không thể nào đâu, con trai tôi sao có thể mắc căn bệnh khủng khiếp đó được chứ.
Người phụ nữ di gan gần như mỉm cười dưới chiếc khăn choàng, có thể nhận thấy điều đó qua những tia sáng giễu cợt trong đôi mắt màu xám bạc :
– Tôi biết là bà không tin, nhưng cậu bé có đủ tất cả các triệu chứng của căn bệnh này : thèm máu, sợ ánh sáng, da xanh nhợt nhạt. Liệu trong gia đình bà đã từng có ai có tiền sử về căn bệnh này chưa. Tôi cho rằng cậu bé đã được di truyền từ tổ tiên.
Kea lắp bắp :
– Không, không có ai cả. Gia đình tôi từ đời cụ tổ đến nay không hề có ai mắc bất kỳ căn bệnh kỳ lạ nào.
– Vậy bên phía nhà chồng bà thì sao
Kea đỏ mặt giận dữ, nàng rất bất bình :
– Sao bà dám nói những lời như thế về dòng họ Oil danh giá. Bà có biết như thế là vô lễ không.
– Nhưng chắc chắn một điều, cậu bé đã mắc căn bệnh « ma cà rồng ». Ở một vài người khác, nó không rõ rệt lăm, nhưng cậu bé thì có đủ các triệu chứng nhận biết. Không có một chút nghi ngờ gì nữa. Bà cũng thấy đấy, đứa bé trở nên hồng hào sau khi được uống no máu của bà. Vì bà chỉ nuôi nó bằng thức ăn bình thường nên nó mới nhỏ bé như một đứa trẻ lên năm như thế. Năm nay nó bao nhiêu tuổi rồi. Ta chắc nó phải lớn hơn rất nhiều rồi, đúng không.
Kea phản bác :