Cô thư ký bước vào, mỉm cười với Rei rồi hướng về phía ngài thị trưởng:
– Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, nhưng ngài có điện thoại ạ, ở phòng số hai.
– Sao không nối máy vào đây. ? – Ngài thị trưởng khẽ cau mày.
– Dạ, vì tổng thống muốn nói chuyện riêng với ngài, tôi e rằng…
Ngài thị trưởng vội đứng bật dậy. Trước khi bước ra cửa ngài còn quay lại nói với Rei :
– Cô cứ ngồi đây đợi một chút nhé. Lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện này.
Cô thư ký trước khi bước vội theo còn cố ném lại cho Rei một nụ cười. Cánh cửa đóng lại nhanh chóng. Rei cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Thật kỳ lạ, sau khi kể hết ra, lòng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn. Ngài thị trưởng vẫn chưa có thái độ rõ ràng, nhưng chắc là ông ấy đã tin cô. Ông ấy đã lắng nghe với một thái độ rất chăm chú tin tưởng chứ không có chút gì là coi thường nghi ngờ. Nhưng cũng chẳng thể đoán chắc được điều gì. Bây giờ chỉ còn cách đợi mà thôi.
Có tiếng mở cửa sau lưng cô rồi một ai đó bước vào phòng. Nhanh thế kia à, chắc ngài thị trưởng hứng thú với câu chuyện của cô lắm nên mới quay lại ngay như thế. Cô quay đầu lại, mỉm cười. Nụ cười tắt phụt giữa chừng, máu trong người cô như đông đặc, cơ thể cô tê cứng không thể cử động nổi. Bóng người sau lưng cô mỉm cười, một giọng nói rất quen thuộc vang lên nhẹ nhàng :
– Chào Rei, không ngờ được gặp lại em sớm thế này. Tôi đã mơ thấy em hàng đêm.
Rei đứng bật dậy, lắp bắp :
– Ngươi, … ngươi … ngươi chính là Lucifer ….
– Thật vinh hạnh cho tôi biết bao nhiêu, không ngờ em đã biết tên tôi.
Rei lùi vào góc phòng. Cô rút súng ra :
– Mau tránh ra, không ta sẽ bắn ngay lập tức. Ngươi nên nhớ đây là tòa thị chính, chỉ cần có một tiếng súng là bảo vệ sẽ tràn vào ngay lập tức. Ngươi đừng có làm bừa.
Lucifer vẫn tiến lại gần :
– Nghe nói em ở đây nên ta vội tới, đâu có làm bừa gì đâu. Sao lại chào đón ta bằng cái giọng lạnh lẽo như thế.
Rei bắn liền hai phát. Lucifer khẽ khựng lại rồi gục xuống. Trong một giây, Rei tưởng hắn chết nhưng cô đã nhầm. Hắn bỗng ngửng mặt lên nhìn cô, mỉm cười rồi đứng thẳng dậy. Có những tiếng leng keng vang lên, và hai viên đạn rơi hẳn xuống đất. Hắn cúi xuống nhặt hai viên đạn lên chìa về phía cô :
– Của em đây. Đừng phung phí như thế, không có ích gì đâu. Hãy lại đây với tôi nào.
Lucifer nắm lấy tay Rei. Cô cố vùng vẫy, nhưng dường như cơ thể cô đã tê liệt hẳn, và cô không có cách nào thoát khỏi cánh tay cứng như thép của hắn. Hắn tiến lại gần cô, khuôn mặt từ từ cúi xuống sát mặt cô, cô có thể cảm thấy hơi thở hắn phả vào người cô nóng hổi. Một cảm giác run sợ trào lên trong lòng cô. Máu trong người cô như sôi lên sùng sục. Đôi môi hắn mơn man nhẹ lên mắt cô, lên má cô, lên môi cô rồi tràn xuống cổ. Trí óc cô như mờ đi rồi cô không cảm thấy gì nữa. Thân thể cô nhũn ra, ngã nhào xuống đất.
Chương 4
Một giờ sau.
– Xong chưa. Nhưng có chắc chắn là cô ta sẽ quên hết không ?
– Chắc chắn luôn. Cô ấy sẽ không còn nhớ bất kì điều gì lên quan đến nó nữa.
– Sẽ rất nguy hiểm đó.
– Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.
– Vậy thì anh đi ngay đi. Chúc đám cưới vui vẻ nhé. Hy vọng anh đừng mù quáng như ông ta ngày xưa.
– Cứ yên tâm đi, điều này thì tôi cũng chẳng thể nói chắc được. Tất cả đều ở phía trước mà.
– Tôi tin anh mà, vì anh đã có một thứ khác trong đó rồi. Chúc may mắn nhé.
Những tiếng nói mơ hồ vang nhẹ vào tai Rei, một làn sương mờ ảo như giăng trước mắt cô, dường như có một cái gì đó mông lung lắm vừa diễn ra, nhưng cô không tài nào nhớ nổi. Rei mở choàng mắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô làm cô nhắm vội lại. Có tiếng dép rồi cái ánh sáng chói chang đó đột ngột dịu mát hẳn. Có lẽ ai đó đã kéo tấm rèm chắn ngang cửa sổ. Rei chầm chậm mở mắt ra. Ngay thẳng mắt cô là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp, rất xinh đẹp đang cúi xuống. Cô gái mỉm cười :
– Chào cô Rei, cô đã tỉnh rồi.
Rei cau mày gượm ngồi dậy nhưng cô gái đã giữ lại.
– Cô còn yếu lắm, đừng vội ngồi dậy.
– Tôi không sao – Rei vừa trả lời vừa nhìn quanh quất – Tôi đang ở đâu thế này ?
– Đây là tòa thị chính thành phố.
– Tòa thị chính à. Sao tôi lại ở đây. Có chuyện gì đã xảy ra vậy. Sao tôi lại nằm đây ?
Cô gái xinh đẹp vừa đỡ Rei ngồi dậy, vừa đáp :
– Tôi cũng không rõ nữa. Cô bảo có chuyện muốn nói với ngài thị trưởng, nhưng đột nhiên cô kêu chóng mặt rồi ngất luôn. Chúng tôi đã mời bác sĩ rồi, cô không việc gì cả, chỉ thiếu máu một chút thôi. Có lẽ cô nên quan tâm đến sức khỏe mình nhiều hơn. Cô biết đấy, cô là thần tượng của cả thành phố này mà.
– Tôi ngất trong tòa thị chính à. Kì lạ thật. Nhưng tôi tới đây làm gì nhỉ ?
Cô gái bưng cho Rei một tách trà, mỉm cười :
– Làm sao mà tôi biết được bây giờ. Cô đã kịp nói gì đâu ?
Rei nhấp một ngụm trà :
– Vậy ư, thật là kì quặc quá. Tôi không nhớ một chút gì cả. Ủa, mà đây là trà Grey mà, sao cô biết ?
– Vì cô là thần tượng của chúng tôi mà. Cô có biết lúc cô ngất ngài thị trưởng rất lo lắng không. Nếu không bận đi họp thì ngài đã đợi cho đến lúc cô tỉnh lại rồi đó. Mà cô đã nhớ ra cần gặp ngài để làm gì chưa vậy ?
Kea khẽ lắc đầu :
– Tôi chẳng nhớ gì cả, à không, tôi vẫn chưa nhớ ra.
– Vậy thì, ngài thị trưởng rảnh vào tối nay, cô có thể đến gặp ngài được – Cô gái mỉm cười – Nếu như đến lúc đó cô kịp nhớ ra mục đích của mình.
Rei bước ra khỏi tòa thị chính. Bên ngoài nắng vàng rực rỡ. Một vài người đi qua vụt chào cô :
– Chào Rei, cô khỏe không ?
Cô mỉm cười đáp lại. Lạ thật, cô chẳng nhớ một chút gì cả. Có lẽ công việc dồn dập gần đây đã khiến cô quá căng thẳng. Khỉ thật, chạy thẳng vào tòa thị chính và ngất trước mắt ngài thị trưởng, quả là một vấn đề khá khôi hài. Chắc cô nên có một chuyến du lịch ngắn ngày.
Nên thư giãn thôi, mọi việc còn ở phía trước mà. (Hết)
(Truyện ma kinh dị nhất tại Phimsex.info)