Chương 6
Ma điện thoại
Chân Peter dài hơn chân Hannibal nhiều, nhưng nhiều lần cậu xém bị Hannibal bỏ xạ Bỗng nhiên, tim Peter muốn rụng ra khỏi lồng ngực: cậu vừa mới nghe thấy tiếng đuổi theo.
– Bước… bước chạy… sau ta, – cậu nói, đứt hơi.
Hannibal vẫn chạy, lắc đầu trả lời:
– Tiếng vang… bước chân bọn mình… dội trên tường…
Peter không đồng ý với ý kiến này : cái tiếng mà cậu nghe không giống tiếng vang? cũng không giống tiếng người chạy. Nhưng vì ngay sau khi hai cậu chạy qua khỏi bức tường, im lặng trở lại, một lần nữa đành phải công nhận rằng Hannibal có lý.
Tiếng vang…
Nhưng chắc chắn? không phải tiếng vang gây nên nỗi hoảng hốt không nén được chiếm lấy hai bạn trong căn phòng hình tròn ở lâu đài kinh hoàng: không có nghi ngờ gì về chuyện này.
Hannibal và Peter chạy chậm lại để vòng qua những khối đá to sụt lở biến lối đi thành con đường mòn. Nhưng chạy chậm lại không có nghĩa là? dừng lại. Hai cậu thám tử vẫn đang chạy.
Sau khúc quẹo, khối lâu đài đen tối biến mất. Tuốt ở dưới thung lũng, những ánh đèn lấp lánh của? Los Angeles xuất hiện. Và gần hơn nhiều, cách đó ít hơn một trăm mét, chiếc Rolls với Warrington ở tay lái đang chờ đợi.
Peter và Hannibal, an tâm khi nhìn thấy chiếc xe, chỉ còn chạy lon ton, khi bỗng nhiên phía sau lưng, một tiếng thét kéo dài vang lên. Thậm chí trong tiếng thét ấy còn có tiếng òng ọc, y như tiếng người thét lên… à, không được đâu, không nên nghĩ đến những chi tiết rùng rợn, Peter thầm nghĩ.
Lại tăng tốc nữa, hai cậu đến được chiếc xe, những bộ trang trí vàng của xe ánh đỏ lên dưới ánh sao. Không ai bận tâm để biết ai mở cửa xe. Peter ngồi sụp xuống yên sau,Hannibal cạnh cậu.
– Warrington ơi!- thám tử trưởng la lên. Chở chúng tôi về nhà.
– Được thưa cậu Hannibal – Tài xế đáp, vẫn phớt tỉnh ăng lê.
Động cơ kêu vù vù, rồi xe chạy nhanh trên con đường, qua hết khúc quẹo này đến chỗ quẹo khác.
– Chuyện gì thế ? Bob hỏi, trong khi hai bạn cố thở đều lại, ngồi ngả trên nệm da – Ai la như thế ?
– Mình không biết – Hannibal đáp.
– Còn mình thì không muốn biết – Peter nói thêm. Nếu có ai biết, thì hy vọng người ấy đừng nói cho mình.
– Hai cậu đã gặp con Ma xanh hả ? – Bob hỏi.
Hannibal gật đầu.
– Bọn mình không gặp gì cả. Nhưng dù sao bọn mình đã? bị một trận sợ hết hồn? hết vía. Sợ xém mất luôn cả lý trí!
Không thể mất được nữa – Peter can thiệp vào, chúng ta đã bị mất rồi.
– Vậy là lâu đài có ma, đúng không? – Bob la lên. Tất cả những gì người ta kể là sự thật à?
– Mình- Peter nói, mình nghĩ lâu đài là trụ sở Công đoàn của các loại ma liên kết với nhau.
Từ lúc xe Rolls chạy nhanh,Peter thở dễ dàng hơn.
– Cậu cứ tin chắc rằng đây là một nơi mà? bọn mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại, phải không hả Babal?
Peter quay sang sếp mình, sếp đang dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái kẹp chặt môi dưới và có vẻ suy ngẫm? sâu sắc.
– ê Babal ơi! Bọn mình sẽ không bao giờ đặt chân trở lại đó nữa nhé? – Peter nói lại, hy vọng nhiều hơn là tin chắc.
Khi xe dừng lại trước hiệu đồ cũ của gia đình Jones, Hannibal cám ơn Warrngton :
– Tôi sẽ điện toại đến công ty khi nào cần xe nữa, cậu nói thêm.
– Lần sau ta sẽ may mắn hơn cậu Hannibal ạ – chú tài xế trả lời. Tôi có thể mạn phép nói rõ là tôi đã rất thích cuộc đi chơi này? Tôi chỉ thường chở các bà già? và các ông chủ ngân hàng giàu có, những chuyến đi này mang lại sự phong phú trong công việc nhàm chán của tôi.
Hannibal và hai bạn bước vào Thiên đường Đồ Cổ. Chú Titus và thím Mathilda Jones đang ở nhà, qua cửa sổ căn nhà chú thím ở, có thể nhìn thấy chú thím đang xem tivi.
– Chúng ta về sớm hơn là mình tưởng – Peter đáp, mặt vẫn còn hơi xanh.
Hannibal cũng không được hồng hào lắm, nhưng cậu không thấy lý do gì phải nói nhiều về cơn hoảng hốt của mình.
– Peter ạ-? Hannibal nghiêm khắc nói. Mình hy vọng là cậu đã thâu băng lại tiếng thét mà chúng ta đã nghe. Chúng ta sẽ nghe lại và cố gắng nhận dạng nó.
– Sao – Peter gầm lên. Cậu dám hy vọng là mình đã thâu? lại tiếng thét à? Này! Lúc nãy mình đang chạy chứ? không phải đang thâu. Có thể cậu không để ý thấy?