VN88 VN88

Truyện Ma Lâu Đài Kinh Hoàng

– Chỉ có thế thôi à? – Peter hỏi. Có thể còn có những kỵ sĩ không đầu, những con ma với dây xích kêu cọt kẹt, những…
– Nếu cậu không ngắt lời suốt, bọn mình sẽ kết thức sớm hơn – Hannibal nhận xét. Còn gì nữa không, hả Bob?
– Còn vài sự cố đại loại như vậy. Một gia đình 5 người, được ngân hàng tặng cho 1 năm thuê nhà miễn phí, đã biến mất ngay từ đêm đầu tiên v.v…
– Người ta có thấy những hiện tượng nào đó như thở dài, kêu rên, tiếng ủn ỉn, bóng ma không? Hannibal hỏi.
– Lúc đầu thì không. Sau đó thì có nhiều. Kêu rên không cấu âm rõ, 1 bóng tối mờ mờ bước lên cầu thang, đôi khi có tiếng thở dài. Thỉnh thoảng từ tầng hầm có tiếng la nhỏ… Nhiều người đã nghe thấy tiếng nhạc, dường như phát ra từ cây đàn orgue của lâu đài. Một số người có thấy 1 bóng hình không rõ màu xanh, đang cúi mình xuống cây đàn. Đó là con ma nhạc sĩ mà người ta đặt tên là Ma Xanh.
– Chắc là phải có điều tra khoa học chứ?
– Có 2 nhà bác học đến, nhưng học chẳng nghe chẳng thấy được gì. Chỉ có điều là họ cảm thấy sợ hãi, khó chịu và lo sợ. Sau khi họ đi, ngân hàng từ bỏ không bán lâu đài và chỉ chắn ngang con đường dẫn đến lâu đài.

Từ 20 năm nay, không có 1 ai đến ở trọn 1 đêm bên trong. Theo 1 bài báo mà mình đã đọc, những kẻ lang thang có thử dọn đến đó ở, nhưng họ bỏ đi, nhanh hơn là họ đến, và họ đã đồn đi những chuyện về chỗ đó đến nỗi không 1 kẻ lang thang nào khác dám đến.
– Những năm gần đây, người ta không còn nói đến Lâu Đài Kinh Hoàng nữa. Theo mình biết lâu đài vẫn trống không và ngân hàng không bán được nó. Không ai đến đó vì không có lý do để đến đó.
– Người ta nghĩ đúng, Peter nhận xét. Cậu có cho mình 1 triệu mình cũng không đến.
– Mình không cho cậu mà cậu vẫn phải đến đó – Hannibal đáp. Tối nay, cả 3 chúng ta sẽ mang máy ảnh và máy ghi âm đến đó giám sát. Ta sẽ kiểm tra xem lâu đài vẫn còn ma không và ta sẽ thu thập được thông tin dùng làm cơ sở cho những cuộc thăm dò về sau. Mình hy vọng những hiện tượng ấy hoàn toàn có thật và quang cảnh sẽ phù hợp với bộ phim sắp tới của ông Hitchcock.

Chương 4

Chuyến thám hiểm đến lâu đài

Sau đó Hannibal chăm chú đọc lại mọi ghi chép mà Bob đã lấy từ thư viện về và ấn định giờ khởi hành. Peter tuyên bố thà mình bị treo cổ còn hơn là phải đến Lâu đài kinh hoàng, nhưng đến giờ quy định, cậu cũng sẳn sàng. Cậu mặc quần áo cũ gần như không dùng được nữa và mang theo máy ghi âm xách tay mà cậu đã đổi với 1 bạn học bù bộ sưu tập tem.

Bob có 1 quyển sổ tay với những cây bút chì chuốt nhọn; Hannibal có máy ảnh kèm theo đèn flash. Cha mẹ các cậu đã cho phép 1 chuyến đi dạo ban đêm, vì biết rằng Warrington nổi tiếng là nghiêm túc, cũng cùng tham gia.
Đến lúc khởi hành, Hannibal chỉ 1 bản đồ vùng cho tài xế:
– Đi vực hẻm Đen.
– Được, thưa cậu Hannibal.
Bộ đèn pha lỗi thời nhưng mạnh, đâm thủng màn đêm, chiếc Rolls chạy vào con đường ngoằn ngoèo dẫn lên núi.
– Chỉ thị cuối cùng – Hannibal tuyên bố. Chuyến tham quan này chỉ có mục đích là giám sát nhanh địa điểm. Tuy nhiên nếu thấy bất kỳ điều gì lạ, mình sẽ chụp hình, còn nếu nghe tiếng động, Peter sẽ ghi âm lại.
– Yên tâm! – Peter nói mỉa. Trên băng ghi âm chỉ nghe tiếng răng đánh lập cập mà thôi.
– Bob sẽ chờ mình ngoài xe – Hannibal kết luận.
– Đây đúng là công việc mình thích – Bob trả lời. Nhất là khi trời tối đen như thế này.
Thật vậy, chiếc Rolls đang chạy trong vực hẻm, nơi màn đêm còn đen tối hơn trên cao nguyên.
– Đúng là tên vực hẻm Đen! – Peter nhận xét.
– Ủa! Ta bị kẹt rồi! – Hannibal nói.

Đúng vậy, 1 khối gồm những viên đá và sạn chắn ngang đường đi. Sườn vực hẻm có vẻ trống trải: không có gì có thể ngăn chặn những khối lở, và 1 khối lở đã rơi đúng vào chỗ trước kia có tấm chông chắn ngang lối đi.
Warrington quay sang 3 cậu:
– Chúng ta không thể đi xa hơn – chú tài thông báo. Nhưng theo bảng đồ, vực hẻm kết thúc 300 mét sau khúc quẹo này.
– Cám ơn Warrington. Đi thôi, Peter ơi. Bọn mình sẽ đi bộ phần đường còn lại.
Hai cậu xuống xe.
– 1 tiếng nữa chúng cháu sẽ quay về! – Hannibal nói với Warrington, chú tài đang cẩn thận trở đầu xe.
– Này! – Peter nói khẽ bằng 1 giọng đầy lo âu, chỗ này không thể gọi là đáng tin cậy lắm.
Ngồi xổm trong bóng tối, Hannibal không trả lời. Cậu đang cẩn thận xem xét cảnh quan trải dài trước mắt mình. Dưới đáy vực hẻm hẹp và tối, có thể nhìn thấy nét viền mơ hồ của 1 toà nhà quái dị. Chỉ có 1 cái tháp tròn có mái nhọn nổi lên rõ ràng trên bầu trời đầy sao; phần còn lại của Lâu Đài Kinh Hoàng hầu như không nhìn thấy được, bởi vì nó lấn vào vách sườn núi thẳng đứng.
– Mình – Peter nói, mình nghĩ ta nên đến ban ngày. Như vậy sẽ thấy được nơi mình đặt chân.

Hannibal lắc đầu.
– Ban ngày không bao giờ có gì xảy ra cả. Trong lâu đài, người ta sợ điên lên chính là vào ban đêm.
– Mình không muốn bị sợ điên lên – Peter phản đối. Mà mình cũng sợ điên lên 1 nửa rồi đây.
– Mình cũng không cảm thấy dễ chịu lắm – Hannibal công nhận.
– Ồ! Vậy thì ta có thể về được rồi! Buổi tối đầu tiên ta làm như thế là đủ lắm rồi. Ta hãy về bộ chỉ huy và nghiên cứu thêm về vấn đề này.
– Vấn đề đã được nghiên cứu xong rồi, Hannibal đáp lại và ưỡn thẳng thân hình ngắn cụt kết luận: chúng ta phải ở lại 1 tiếng trong Lâu Đài Kinh Hoàng, ngay tối nay.
Cậu bật đèn pin lên và tiến về lâu đài, cẩn thận không đặt chân lên những khối đá lăn từ trên đỉnh dốc xuống nên đường bị nứt nẻ. Peter phân vân 1 hồi, rồi chạy theo xếp.
– Phải chi mình biết trước sẽ như thế này, mình sẽ không bao giờ trở thành thám tử – Peter lầm bầm.
– Sẽ đỡ hơn khi nào ta làm rõ được sự bí ẩn – Hannibal trấn an bạn. Cậu hãy nghĩ đến sự khởi tiến như sét đánh của hãng chúng ta!
– Phải, nhưng giả sử ta gặp ma, hay bóng Ma Xanh, hay 1 con quỷ hút máu nào đó trong cái nhà cũ kỹ kia?
– Đó chính là điều mình đang mong – Hannibal vừa trả lời vừa vỗ cái máy ảnh đang đeo trên vai. Nếu ta chụp được hình con ma, ta sẽ danh tiếng!
– Nếu ma không chụp hình ta…
– Suỵt!

VN88

Viết một bình luận