Khi Bob chui ra khỏi ống, Hannibal đang chễm chệ trên 1 chiếc ghế bành khập khiễng. Peter Crentch đang ngồi ở 1 góc bàn.
– Cậu đến trễ, – Hannibal nói.
– Mình bị xì lốp. Cán đinh to, khi ra khỏi thư viện, Bob giải thích.
– Cậu có thông tin về Lâu Đài Kinh Hoàng không?
– Có nhiều hơn là cần thiết.
– Lâu đài kinh hoàng hả? Mình không thích cái tên này, Peter nhận xét.
– Mà cậu còn chưa biết gì hết! Bob la lên. Cậu tưởng tượng xem, có 1 gia đình 5 người đã…
– Cậu hãy bắt đầu từ đầu đi, Hannibal ngắt lời.
– Được, Bob đồng ý và mở 1 phong bì lớn chứa đầy phiếu mà cậu đã mang về. Trước hết, mình phải báo với các cậu: Skinny Norris đã rình mò theo mình cả buổi sáng.
– Hy vọng cậu không nói gì với hắn cả! Peter nói. Skinny lúc nào cũng xen vào nhưng chuyện không liên quan đến hắn.
– Tất nhiên mình không nói gì với hắn. Nhưng lúc nào hắn cũng quanh quẩn bên mình. Hắn bắt đầu hỏi mình xem Hannibal định làm gì với chiếc xe thưởng.
– Skinny – Hannibal giải thích, muốn hắn là đứa duy nhất trong trường được đi ôtộ Nhưng nếu không phải bố cậu ấy ở 1 bang nơi bằng lái xe được cấp sớm hơn ở Californie, thì hắn cũng như bọn mình thôi.
– Trong khi mình lục tìm báo và tạp chí, Bob nói tiếp, Skinny không ngừng canh chừng mình. Mình không để cho hắn xem mình đọc cái gì, nhưng mà…
– Nhưng mà gì?
– Cậu biết không, tấm danh thiếp trên đó cậu ghi ” Lâu đài kinh hoàng” ấy?
– Chắc là cậu bỏ trên bàn khi cậu đi lục lạo trong hộp phiếu rồi lúc về cậu không thấy nó đâu nữa phải không?
– Babal à, sao cậu đoán ra dược?
– Suy luận lôgic – Thám tử trưởng nói.
– Chuyện xảy ra đúng y như vậy. Rồi khi Skinny Norris ra khỏi thư viện, hắn có vẻ rất tự hào về hắn. Nhưng mình không nhìn thấy hắn lấy danh thiếp mà.
– Ta không thể quan tâm đến mọi Skinny trên thế gian, Hannibal tuyên bố. Ta có 1 vụ hệ trọng cần xử lý. Cậu hãy kể cậu tìm thấy những gì.
Bob rut những phiếu cậu đã viết ra khỏi phong bì.
– Đây. Lâu đài kinh hoàng nằm trong 1 vực hẻm,gọi là vực hẻm Đen,và nằm xa Hollywood 1 ít. Lâu đài do 1 diễn viên Stephen Terrill xây, trước kia là ngôi sao thời điện ảnh câm.
– Stephen Terrill thường đóng các bộ phim kinh dị, có ma cà rồng và ma chó sói. Ông đã tự xây cho mình 1 lâu đài theo kiểu phim mình đóng và cho vào đó những bộ áo giáp cũ, quách Ai Cậo, v.v…
– Hứa hẹn quá há, Hannibal nói.
– Hứa hẹn, phải, nhưng hứa hẹn cái gì? Peter càu nhàu. Còn cái ông Stephen Terrill ấy, ông biến đi đâu?
– Mình sắp nói tới đây. Khi điện ảnh có lời được phát minh, người ta phát hiện rằng người có Triệu Bộ Mặt (đó là bí danh của Terrill) có giọng kim hết sức tức cười, và ông nói đớt!
– Mình tưởng tượng được hiệu quả như thế nào, – Peter nói. Ma cà rồng mà nói đớt! Chắc là khán gỉ bò lăn ra cười.
– Đúng. Khi ấy Terril không tiếp tục làm phim được nữa. Ông đã đuổi hết gia nhân đi và đuổi cả bạn thân nhất, đồng thời cũng làm ông bầu cho Terrill, 1 người nào đó tên là Jonathan Rex. Rồi ông ngưng không trả lời thư từ và điện thoại nữa. Ông tự nhốt mình vào lâu đài, cùng với các xác ướp của mình. Và thế là mọi người bắt đầu quên lãng ông.
– Ngày hôm đó, người ta tìm thấy 1 chiếc xe bị tai nạn ở 50 kilômét ở phía bắc Hollywood. Xe bị rớt từ đỉnh vách đá. gần như xuống biển.
– Có liên quan gì đến Stephen Terrill? Peter hỏi.
– Xe là của ông ấy. Đúng ra người ta không tìm thấy xác ông ấy, nhưng không có gì lạ cả: xác đã bị biển cuốn đi lúc thủy triều lớn.
– ý cậu nói Terrill đã tự tử hả?
– Lúc đầu, người ta không chắc chắn. Khi ấy cảnh sát đến lâu đài. Cổng mở, nhà trống không. Trên bàn thư viện, có bức thự Thư viết thế này.
Bob xem lại ghi chép.
Thế giới sẽ không còn gặp lại tôi còn sống, nhưng linh hồn của tôi sẽ không ngừng ám ảnh nơi này. Lâu đài này sẽ mãi mãi bị nguyền rủa.
Ký tên: Stephen Terrill
Peter huýt sáo dài:
– Mình biết được càng nhiều về cái nhà tồi tàn cũ kỹ ấy, mình càng không muốn bận tâm đến nó – Peter nhận xét.
– Mình, thì mình thấy càng lúc càng thú vị – Hannibal đáp. Bob, tiếp tục đi.
– Toàn bộ ngôi nhà bị lục soát, nhưng không tìm thấy vết tích Terrill. Sau đó người ta mới biết là nhà đã bị cầm cố, nghĩa là nhà là vật đảm bảo đối với 1 ngân hàng đã cho Terrill vay tiền. Vì Terril không trả nợ được, ngân hàng có thể lấy lâu đài và tất cả những đồ đạc chứa trong nhà. Thế là ngân hàng cho người đến lấy bàn ghế đi. Nhưng các công nhân lại nhanh chóng bị 1 mối kinh hoàng chiếm lấy và không chịu kết thúc công việc. Dường như họ có nghe và thấy những chuyện rất kỳ lạ, họ không thể nói đó là gì. Cuối cùng ngân hàng thử bán toàn bộ lâu đài y như thế, nhưng không tìm ra người mua.
Nhân viên hãng bất động sản quyết định ở lại cả 1 đêm bên trong để chứng minh rằng những mối sợ hãi là do tưởng tượng. Nhưng đến 12 giờ khuya, ông ấy tháo chạy, khiếp sợ đến nỗi xuống vực hẻm bằng cách chạy bộ!
Hannibal có vẻ thích thú. Peter khó khăn nuốt nước bọt.
– Tiếp đi – Hannibal nói. Còn hay hơn là mình mong nữa.
– Những người khác có thử ở qua đêm ở lâu đài. Đặc biệt có 1 cô diễn viên quèn muốn tự quảng cáo cho mình. Cô đã trở ra ngoài trước 12 giờ khuya. Răng cô đánh lập cập đến nỗi cô hầu như không nói chuyện được. Tuy nhiên cô ấp úng được vài câu nói về 1 “con ma xanh” và về “sương mù kinh hoàng”.