VN88 VN88

Truyện Ma Lâu Đài Kinh Hoàng

Cậu có vẻ tự tin đến nỗi Peter và Bob kinh ngạc nhìn bạn. Phải chăng các cậu đã giải được 1 cái gì đó? Nếu có, thì Peter và Bob đã giải mà không hề hay biết.
– Thế à! Kẻ Thì Thầm nói. Vậy thì bí mật ấy là gì?
– Thế này. Chính ông và ông Grant là những con ma của lâu đài làm cho mọi người sợ. Ngoài ra, cách đây vài phút, các chú đã trói Peter Crentch và cháu, và các chú đã bỏ tụi cháu trong hầm kín.
1 nét hung dữ thoáng qua trên gương mặt của Kẻ Thì Thầm, hung dữ đến nỗi Warrington nắm chặt hơn tay cầm của cái búa.
– Cậu đưa ra 1 lời tố cáo rất nghiêm trọng, cậu ạ – Rex thì thầm. Và tôi dám cá cậu không đưa ra bằng chứng được.
Đó chính là điều Peter đang nghĩ. Phải chăng Hannibal đã mất trí? 1 người phụ nữ Anh và 1 bà già Bôhem đã trói 2 tù nhân lại mà, có phải không?
– Các chú hãy nhìn xuống đôi giày mình, Hannibal đáp. Cháu đã đánh dấu hiệu của tụi cháu vào đó, trong khi các chú trói tụi cháu lại.
Tất cả mọi ánh mắt nhìn hướng xuống chân 2 người đàn ông.
Trên 4 chiếc giày, ngay chỗ ngón chân cái, có dấu chấm hỏi vẽ bằng phấn.

Chương 18

Phỏng vấn một con ma

Mọi người kinh ngạc.
– Nhưng… Peter bắt đầu nói.
– Đơn giản, các vị này mặc quần áo và tóc giả của phụ nữ – Hannibal nói. Mình đã đoán ra khi nhìn thấy giày đàn ông. Mình suy luận rằng 5 nhân vật bảo là bắt chúng ta thật ra chỉ có 2.
– 2 tên ả Rập thái tử phương Đông, và 2 người phụ nữ đều là ông Rex và ông Grant sao? Peter sửng sốt hỏi.
– Cậu ấy nói đúng – Ông Rex, có vẻ chịu hết nổi sự căng thẳng, thì thầm. Chúng tôi muốn giả danh 1 băng nhóm đông người để làm cho các cậu khiếp sợ. áo dài và áo đầm cởi ra mặc vào nhanh chóng như trở bàn taỵ Nhưng tôi không muốn các cậu nghĩ rằng chúng tôi thật sự có ý định bỏ các cậu chết trong hầm giam kia. Tôi định giải thoát cho các cậu, thì bạn của các cậu đã nhìn thấy tôi.
– Chúng tôi không phải là kẻ sát nhân – Ông Grant can thiệp vào. Chúng tôi cũng không phải là những tên buôn lậu. Chúng tôi là ma.
Ông cười ngắn, nhưng ông Rex xó vẻ nghiêm trang.
– Tôi, ông nói, thì tôi là kẻ sát nhân. Tôi đã giết chết Stephen Terrill.
– Ồ! rất đúng – Ông kia nói, y như đó là 1 chi tiết nhỏ mà ông đã quên mất. Anh đã giải quyết số phận ông ấy; nhưng thật ra cũng không quan trọng lắm.
– Tôi không tin rằng cảnh sát sẽ có cùng ý kiến như ông – Warrington trả lời. Các cậu ạ, tôi nghĩ đã đến lúc phải báo cảnh sát.
– Khoan đã! Kẻ Thì Thầm yêu cầu. Chờ 1 chút, và các người sẽ được nói chuyện với chính Stepehn Terrill.
– ý chú nói với ma của ông ấy? Peter lo lắng hỏi.
– Phải. Với ma của ông ấy, ma sẽ giải thích tại sao tôi đạ giết ông ấy…

Trước khi có ai kịp giữ ông lại, ông Rex đã sang phòng bên cạnh.
– Qúy vị đừng lo – Ông Grant la lên. Anh ấy sẽ không tẩu thoát đâu. 1 phút nữa, anh ấy sẽ trở lại. à, cậu Jones ơi, dao của cậu đây.
– Cám ơn, Hannibal trả lời và lấy lại con dao tám lưỡi mà cậu rất quý.
60 giây vừa mới trôi qua thì cửa lại mở ra lần nữa. 1 người đàn ông bước vào, nhưng không phải là Kẻ Thì Thầm. Ông ta thấp hơn, trông trẻ hơn, và có bộ tóc nâu chải cẩn thận.
– Xin chào – Ông nói với 1 nụ cười thân thiện. Tôi là Stephen Terrill. Các cậu muốn nói chuyện gì với tôi phải không?
Tất cả mở căng mắt ra và không nói nên lời. Kể cả Hannibal.
Cuối cùng ông Grant phát biểu:
– Ông ta nói sự thật. Ông ta đúng là Stephen Terrill.
Hannibal, vẻ bực tức , la lên:
– Và ông cũng chính là Jonathan Rex, Kẻ Thì Thầm, đúng không, hả ông Terrill?
– Ông ấy là Kẻ Thì Thầm sao? – Peter ngạc nhiên. Nhưng ông ấy thấp hơn, ông ấy có tóc và…
Bằng 1 động tác nhanh nhẹn, ông tháo bộ tóc giả ra để lộ 1 cái đầu cạo trọc hoàn toàn. Đồng thời, ông đứng thẳng người dậy, nheo mắt lại, trề miệng ra nói với 1 giọng hung dữ:
– Đừng nhúc nhích 1 ly, nếu các cậu muốn sống!

Giọng nói nghe thật đến nỗi mọi người giật mình. Kẻ Thì Thầm và diễn viên mà người ta tưởng đã chết từ lâu chỉ là 1. Đó là tất cả những gì mà Peter và Bob hiểu ra trong chuyện này.
Ông Terrill rút ra khỏi túi áo 1 vật? kỳ lạ bằng nhựa; đó là cái sẹo giả của ông.
– Dán cái này vào cổ, bỏ tóc giả ra, mang giày đế cao, và thế là xong, ông giải thích. Stephen Terrill biến mất. Tôi chỉ cần biến đổi giọng nói bằng cách thì thầm để trở thành Jonathan Rex.
Ông đeo tóc giả vào và trở thành chính mình.
Mọi người bắt đầu đặt câu hỏi. Ông Terrill đưa tay lên để xin im lặng.
– Ta hãy ngồi xuống – Ông nói và tôi sẽ giải thích. Qúy vị có thấy tấm hình này không?
Ông chỉ? vào tấm hình đóng khung chụp Stephen Terrill đang bắt tay Kẻ Thì Thầm.
– Tất nhiên đó là hình giả, ông nói rõ. Tôi đã làm tấm hình này để tuyên truyền rằng Terrill và Rex là 2 người hoàn toàn khác nhau. Qúy vị biết không, cách đây rất lâu, khi tôi đã trở thành ngôi sao điện ảnh, tôi đã nhận ra rằng tật phát âm và tính rụt rè tự nhiên của tôi gây trở ngại rất nhiều cho tôi để xử lý công việc cho phù hợp với ý tôi. Tôi ghét phải nói chuyện với mọi người và tôi không thể bảo vệ quyền lợi của mình.
” Nên tôi đã bịa đặt ra cho mình 1 ông bầu, Kẻ Thì Thầm. Khi tôi thì thầm, người ta không nghe được rằng tôi bị nói đớt. Và tôi tự tạo cho mình 1 bộ mặt hung dữ đến nỗi tôi dễ dàng đòi được những gì tôi có quyền được hưởng. Không 1 ai trên thế giới, ngoại trừ Chales Grant, bạn tôi, biết sự thật. Phải nói rằng Chales là người hóa trang cho tôi và anh ấy giúp tôi giả làm Kẻ Thì Thầm.

VN88

Viết một bình luận