Sương mù khiếp sợ
2 cậu mở căng mắt ra.
– Úi chà! – Peter nói. Lối đi bí mật.
– Giấu sau tấm gương – Hannibal nhíu mày la lên. Ta thám hiểm đi.
Trước khi Peter kịp phản đối, Hannibal đã bước qua ngưỡng cửa vào và đang dùng đèn pin chiếu vào độ sâu hành lang. Tường xây bằng những khối đá mài thô sợ Cuối hành lang, chỉ có 1 cửa duy nhất.
– Đi thôi – thám tử trưởng nói. Phải xem hành lang này dẫn đến đâu.
Peter phân vân. Cậu hoàn toàn không muốn bước vào lối đi bí mật, nhưng cũng không hề muốn ở lại phía sau 1 mình. Cậu quyết định đi cùng Hannibal. Hannibal đang tỉ mỉ xem xét tường đá. Sau đó cậu kiểm tra gương – cửa. Nó có vẻ giống như 1 tấm gương bình thường lắp trên 1 cánh cửa gỗ bình thường, không có tay cầm, không có chốt.
– Kỳ quá. Phải có cách vô hình nào đó để mở cửa này ra – Hannibal nói khẽ.
Cậu bắt đầu đóng cửa lại. Nghe tiếng cắc. 2 cậu bị mắc vào bẫy.
– Rồi! Peter la lên. Cậu nhốt bọn mình rồi!
– Hừm!
Hannibal tìm kiếm 1 chỗ bám vào đó để có thể kéo cửa về phía mình. Cậu không tìm thấy. Gỗ bóng láng và khít đến nỗi giữa cánh cửa và khung cửa khó có thể nhét đầu móng tay vào.
– Đúng như mình nghĩ, không thấy ổ khoá – Hannibal nói. Không biết làm thế nào lúc nãy mình mở được cửa này ra dễ dàng.
– Vậy bây giờ cậu hãy thử mở nó ra dễ dàng đi – Peter trả lời. Đó là điều mình quan tâm. Mình muốn đi ra.
– Nếu ta thật sự cần ra – sếp đáp, mình nghĩ ta có thể đập vỡ gỗ, rồi đập vỡ gương. Nhưng mìh thấy không cần thiết, bởi vì ta muốn thám hiểm hướng kia mà.
Peter định trả lời cái từ “ta” ấy chắc chắn không áp dụng cho cậu, nhưng Hannibal đã bước lên phía trước và dùng các ngón tay vỗ vào tường.
– Tiếng kêu rỗng – Hannibal để ý thấy – Nghe này.
Hannibal gõ nữa, Peter lắng nghe. Và cậu nghe thấy 1 cái gì đó…
Cây đàn orgue cũ kỹ bắt đầu đàn tiếng nhạc cõi âm. Tiếng thở dài và tiếng khóc lóc lấp đầy hành lang chật hẹp. Có thể tưởng là những tiếng ấy xuất phát từ mọi hướng cùng 1 lúc.
– Cậu nghe không? – Peter nói. Ma Xanh đang biểu diễn độc tấu.
Hannibal áp tai vào tường.
– Mình có cảm giác nhạc xuyên qua vách – cậu nói. Có lẽ chúng ta đang ở phía sau đàn orgue.
– ý cậu nói con Ma Xanh đang ở phía bên kia bức tường hả?
– Mình hy vọng thế. Dù sao, mục đích chuyến đi của chúng ta hôm nay là nhìn thấy được con ma, chụp hình nó, và nếu được, phỏng vấn nó.
– Phỏng vấn nó? Cái gì? Nói chuyện với nó hay sao?
– Phải, nói chuyện với nó, nếu chúng ta bắt được nó.
– Còn lỡ nó bắt được bọn mình?
– Mình phải nói lại cho cậu bao nhiêu lần – Hannibal la lên bằng 1 giọng nghiêm khắc, rằng theo các dữ liệu mà chúng ta đã thu thập được, Ma Xanh chưa bao giờ hại ai cả. Chiến lược của mình hoàn toàn dựa vào điểm này.
– Còn nếu lỡ không đúng! Lỡ con Ma Xanh quyết định cho chúng mình hội nhập vào công đoàn của nó!
– Khi đó mình sẽ công nhận là mình sai – thám tử trưởng kiêu ngạo nói. Nhưng còn bây giờ, mình sẽ tiên đoán cho cậu 1 điều. Trong vài giây nữa, cậu sẽ có 1 cảm giác hoảng sợ cực độ.
– Trong vài giây nữa hả? Bộ cậu tưởng bây giờ mình đang cảm giác cái gì đây?
– Chỉ là 1 sự căng thẳng nhất định. Sự hoảng sợ sẽ đến sau, cậu đừng lo.
– Đừng lo! Cậu nói buồn cười quá. Đi thôi, ta hãy đập vỡ gương và đi ra.
– Chờ đã – Hannibal nói và nắp lấy cổ tay Peter. Cậu hãy nhớ rằng căng thẳng và hoảng sợ chỉ là những cảm giác. Cậu sẽ rất sợ nhưng cậu sẽ không bị nguy hiểm gì cả, mình bảo đám với cậu.
Peter chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp, thì cậu nhận thấy có sự thay đổi kỳ lạ trong hành lang. Những túm sương mù vừa mới xuất hiện trong không khí. Có sương mù khắp nơi, dọc theo tường, dưới đất, trên trần.
Thám tử phó chiếu sáng những túm sương mù bằng đèn pin và nhìn thấy chúng cuộn vào nhau và mở ra thành vòng tròn và thành xoáy, rồi tạo thành những hình dáng kỳ lạ đầy đe dọa.
– Nhìn kìa, Peter run rẩy nói. Mình thấ những bộ mặt… 1 con rồng… 1 con cọp… 1 tên hải tặc lớn…
– Bình tĩnh nào – Hannibal đáp. Mình cũng thấy những thứ kỳ lạ, nhưng chúng do trí tưởng tượng của chúng ta sinh tạ Khi cậu nhìn mây bay qua, cậu cũng nghĩ ra những hình thù mà thật ra không có. Sương mù này hoàn toàn vô hại. Nhưg coi chừng: sắp bắt đầu hoảng sợ.
2 cậu nắm tay nhau.
Hannibal nói đúng. Bỗng nhiên Peter cảm thấy như có chân nhện chạy khắp thân thể cậu, từ đầu đến ngón chân. Cậu rất muốn quay lui và đến động vào cánh cửa bí mật. Chỉ có ý nghĩ rằng Hannibal cũng cảm giác giống như cậu mà không nhúc nhích như khối đá, mới ngăn cản được cậu.
Cùng với sự gia tăng của cơn hoảng sợ, sương mù cũng tăng lên, dày đặc lên, lấp đầy hành lang.
– Sương mù khiếp sợ – Hannibal nói.
Giọng nói cậu hơi run, nhưng cậu thực hiện 1 bước về phía trước.
– Đã nhận thấy 1 lần rồi, cách đây vài năm. “Cái nhất đời” của Lâu Đài Kinh Hoàng. Bây giờ ta hãy thử tóm bắt con Ma Xanh trong khi hắn tưởng bọn mình bị tê liệt vì sợ.
– Mình không thể nhúc nhích được – Peter thì thầm cắn chặt răng lại. Mình thật sự bị tê liệt vì khiếp sợ. Chân mình không hoạt động được nữa.