VN88 VN88

Truyện Ma Lâu Đài Kinh Hoàng

Mỗi bức tranh vẽ Stephen Terrill trong một vai? diễn nào đó. Hải tặc, tên cướp, ma chó sói, ma cà rồng, quái vật biển, nhìn vai này đến vai diển khác hầu như không nhận ra ông.
– Người ta gọi ông là người có Triệu Bộ Mặt – Bob nhắc lại cho Peter. Mình rất muốn xem 1 bộ phim của ông ấy, Peter ạ. ủa cái này là cái gì?
Có 1 cái quách nằm dài trong hốc tường. Nắp quách đóng lại và có 1 tấm bảng nhỏ bằng bạc. Peter chiếu sáng vào tấm bảng và Bob cúi xuống để đọc.
Ông Hugh Wilson
Di tặng lại
Phần chứa đựng trong cái quách
này cho ông Stephen Terrill
Người đã giúp ông có được
những giây phút vui thích!
– Úi chà! – Peter la lên. Cậu nghĩ cái gì trong đây?
– Có thể có 1 cái gì đó quý giá?

2 cậu mở nắp ra, nắp khá nặng. Khi mở được 1 nữa, Peter la lên và thả nắp ra. Nắp rơi xuống gây tiếng đục.
– Cậu có nhìn thấy giống mình không?
– Có – Bob nói. 1 bộ xương.
– 1 bộ xương trắng bóc, bóng nhẵn, sáng lên và đang nhăn cười với bọn mình.
– Chắc là cha Wilson để lại bộ xương của ông cho Terrill để cám ơn về những giây phút thích thú? ý nghĩ kỳ lạ quá. Phải mở hộp ra lại để chụp hình.
Peter không hứng thú lắm. Bob phải nhắc lại cho cậu rằng bộ xương không thể hại ai cả. Thế là 2 cậu mở nắp ra lại và Bob chụp hình. Bob tin chắc là Hannibal sẽ hài lòng.
Trong khi Bob cho quay cuốn phim về và lắp bóng đèn flash khác, Peter đến gần cửa số.
– Này – cậu nói, trời sắp tối rồi.
– Chắc là mặt trời không nhìn đồng hồ.
Bob chạy ra cửa sổ, Peter nói đúng. Mặt trời đang biến mất sau ngọn núi. Trời đang tối dần.
– Mình quên – Bob la lên. Trong vực hẻm, trời luôn tối sớm hơn.
– Ta chuồn thôi – Peter trả lời. Mình không muốn ở lại đây trong bóng tối chút nào.
2 cậu bước ra thư viện, ra ngoài hành lang. Ở mỗi hành lang, có 1 cầu thang. 2 cậu không nhớ mình lên từ cầu thang nào.
– Đi cầu thang này đi – Peter đề nghị.

2 cậu xuống 1 tầng lầu. Trời tối đi nhanh chóng. Cầu thang không xuống tiếp nữa. 2 cậu chạy bên này bên kia. Cuối cùng 2 cậu tìm ra 1 cánh cửa, mở ra thấy 1 cầu thang xoáy trôn ốc nhỏ.
– Bọn mình không phải lên từ ngã này – Bob la lên, có lẽ nên trở lên tầng 1 lại.
– Cầu thang này đi xuống, bọn mình cũng thế, Peter đáp. Phài nhanh lên
Ngay khi 2 cậu vừa mới thả cánh cửa, nó tự đóng lại tức thì dưới tác động của 1 lò xọ 2 cậu ở lại trong bóng tối tuyệt đối.
– Lên trở lại đi – Bob thấy hơi khó chịu, quyết định. Mình không thích bóng tối như thế này. Mình không nhìn thấy cậu.
– Mình cũng thế. Không phải là thiệt thòi gì lớn lắm… nhưng thôi ta cứ trở lên đi.
2 cậu mò đường trở lên. Bob nắm lấy tay cầm cánh cửa và thử xoay.
Cánh cửa kẹt cứng.
– Chắc là cửa tự động đóng lại từ phía bên này. Bob nói và cố gắng giữ bình tĩnh. Dù có thích hay không, bọn mình phải đi xuống.
– Phải chi có chút ánh sáng, Peter đáp. à, mà đầu óc mình để đâu vậy? Có đèn pin mà!
– Vậy thì bật lên đi. Mình có cảm giác màu đen càng lúc càng đen hơn.
– Mình nhầm rồi, Peter nói bằng 1 giọng không vững tâm. Mình không có đèn pin. Chắc là mình để quên trên cái quách rồi.
– May quá! – Bob nói mỉa. Còn mình thì làm vỡ đèn lúc cái bộ áo giáp kia lao xuống đầu mình!
– Cậu có chắc nó bị vở không? – đưa mình xem nào.

Suốt 1 phút, Peter nện 1 trận đòn dữ dội cho cái đèn pin. Cuối cùng nó phát được ánh sáng yếu ớt.
– Công tắc xấu – Peter bình luận. Nó không sáng hơn đèn cầy. Còn hơn là không có. Đi thôi.
2 cậu đi xuống cầu thang nhanh hơn.
Peter rọi đường bằng cây đèn pin không chiếu sáng được bao nhiêu. Đến lúc không còn bậc thềm nữa, 2 cậu nghĩ rằng có lẽ đã xuống đến tầng trệt rồi. 2 cậu đang ở trong 1 căn phòng vuông nhỏ, có 2 cánh cửa. Sẽ mở thử cửa nào đây? 2 cậu vẫn còn đang phân vân, thì Peter nắm lấy cánh tay Bob.
– Nghe này. Cậu có nghe thấy không?
Bob lắng nghe.

VN88

Viết một bình luận