Bob thở phào nhẹ nhõm.
– Ngày mai, – Bob tuyên bố, mình không rảnh. Mình làm việc ở thư viện cả ngày, và cả ngày mốt nữa.
– Mình cũng bận, Peter khẳng định. Ở nhà cần mình. Rất tiếc cậu ạ, nhưng không được. Xin cậu nhận lời xin lỗi.
Hannibal Jones véo môi dưới.
– Nếu thế, Hannibal nói, thì chúng ta buộc phải thay đổi kế hoạch.
– Chính là điều mà 2 đứa mình muốn chứng minh cho cậu thấy, Peter la lên.
– Các cậu còn vài giờ nữa trước khi mặt trời lặn. Các cậu sẽ ăn tối thật nhanh rồi các cậu sẽ thám hiểm lâu đài ngày hôm naỵ Rõ chưa?
Chương 12
Con ma xanh
– Tại sao, Peter thắc mắc, mỗi khi bọn mình tranh luận, thì Babal luôn luôn thắng?
– Có thể nói là cậu ấy thắng ván này mười chọi lại không! – Bob nói quá lên.
Trước mặt 2 cậu, Lâu Đài Kinh Hoàng đứng sững, cao tít trên mõm đá. Các tháp, các cửa sổ vỡ, lớp cây nho phủ vài chỗ, tất cả hiện lên rõ ràng dưới ánh nắng.
Bob rùng mình.
– Có lẽ nên vào nhà – Bob nói khẽ. 2 tiếng nữa mặt trời lặn. Trời sẽ tối trước khi bọn mình kịp kêu trời.
Peter nhìn lại phía sau. Bị khuất sau khúc quẹo, Warrington đang chờ cùng xe ôtộ Warrington có giúp Bob trèo qua những khối đá to nhất, sau đó chú đã buộc phải quay lại coi xe.
– Cậu nghĩ lần này Skinny có theo bọn mình không?
– Không, – Bob trả lời. Mình đã nhìn đường. Mà Babal tin chắc là hắn sẽ không dám trở lại quanh lâu đài.
– Vậy phải nói là bọn mình can đảm hơn hắn! – Peter buồn rầu nói.
Peter vẫn mang máy ghi âm, còn Bob đeo máy ảnh. Ngoài ra, 2 cậu còn trang bị đèn pin gắn ở dây thắt lưng.
2 cậu băng qua sân và hiên. Cửa lớn đóng.
– Kỳ quá, Peter nói. Mình chắc chắn là Skinny bỏ cửa mở lúc hắn chạy ào ra.
– Chắc là gió thổi đóng cửa lại – Bob đáp.
Peter xoay thử tay cầm. Cánh cửa mở ra với tiếng cọt kẹt kéo dài khiến 2 cậu giật mình.
– Bản lề bị sét, Bob nói. Không có gì phải căng thẳng.
– Ai nói mình căng thẳng? – Peter trả lời.
2 cậu bước vào tiền sảnh, để cửa mở. Phía bên hông, có 1 căn phòng rộng lớn, trang bị theo kiểu xưa cổ, có bàn ghế chạm khắc và 1 lò sưởi to tướng. Babal đã ra lệnh thám hiểm và chụp hình, Bob không thấy phòng này có gì đặc biệt lắm, nhưng cậu vẫn chụp hình.
Sau đó, 2 cậu đi qua phòng hình tròn, phòng Tiếng Vang. Trông phòng khá thảm thê, với những bộ áo giáp trọn vẹn dựng đứng trong các hốc tường và những bức tranh hình Stephen Terrill treo đầy tường. Nhưng 1 tia nắng xuyên qua cửa sổ đầy bụi trên cầu thang mang lại 1 nét làm vững lòng.
– Bọn mình sẽ tưởng tượng là bọn mình đang đi trong viện bảo tàng, Bob đề nghị. Cậu cũng biết trong viện bảo tàng thế nào rồi: không có gì phải sợ cả.
– Đồng ý – Peter nói. Mà nơi này cũng giống viện bảo tàng: cũ kỹ và chết chóc.
– Chết chóc, chết chóc, chóc, chóc… các bức tường đáp lại.
– Ồ, tiếng vang. Mình không thích cái này, – Bob la lên.
– Cái này! cái này! – Tiếng Vang nói theo.
– Đi sang bên này. – Peter khuyên. Tiếng vang chỉ có khi ta đứng ở giữa.
Bob làm theo ngaỵ Cậu luôn thích đùa với tiếng vang trên núi, nhưng cậu không hề muốn nghịch ngợm với tiếng vang của Lâu Đài Kinh Hoàng.
– Ta hãy xem xét các bức tranh – Bob đề nghị. Bức tranh nào nhìn cậu với con mắt sống động?
– Bức này – Peter trả lời và chỉ vào chân dung của tên hải tặc chột mắt. Bỗng nhiên con mắt sống động đã biến thành con mắt vẽ.
– Ta hãy xem gần hơn – Bob quyết định. Cậu trèo lên cái ghế này đi: có thể cậu sẽ tháo bức tranh xuống được.
Peter đặt chiếc ghế bằng gỗ chạm khắc dưới bức chân dung. Nhưng cả với phần nối thêm như vậy, cậu cũngnkhông với tới khung nổi.
– Phía trên có 1 hành lang – Bob nói, và các bức tranh đều treo bằng dây cáp qua hành lang ấy. Nếu bọn mình leo lên trên đó, bọn mình có thể kéo khung lên, cậu có nghĩ thế không?
Peter định bước xuống ghế, còn Bob tiến 2 bước về phía cầu thang. Ngay lúc đó, Bob cảm thấy có ai đó chụp lấy sợi dây máy ảnh đang đeo trên vai và nhìn thấy 1 hình bóng vĩ đại đứng dậy trong 1 cái hốc tường ngay bên cạnh cậu. Cậu khiếp sợ hét lên và phóng ra cửa.
Cậu không đi xa được. Dây máy ảnh kéo cậu về phía sau trở lại: cậu bị mất thăng bằng và trượt té xuống nền đất bằng đá hoa cương. Khi té xuống Bob nhìn thấy cái hình bóng vĩ đại nhào xuống chỗ mình. Đó là 1 nhân vật mặc áo giáp từ đầu đến chân và hươ cây kiếm, kiếm sắp chẻ đầu Bob làm đôi.