Ngồi bên giừơng Hannibal, Peter và Bob cảm thấy hết sức nản lòng.
– Cậu có đau không? Peter hỏi khi thấy Hannibal cắn chặt răng mỗi khi cậu cựa quậy.
– Mình xứng đáng bị đau vì mình đã quá bất cẩn như thế – thám tử trưởng trả lời. Các cậu ạ, phải bắt tay vào làm việc thôi. Điểm thứ nhất cần làm sáng tỏ: nguồn gốc cú điện thoại mà chúng ta đã nhận được ngay sau chuyến tham quan thú nhất ở Lâu Đài Kinh Hoàng. Warrington nghĩ rằng chúng ta đã bị theo dõi: dường như là bởi Skinny Norris láu cá.
– Đúng – Bob nói. Skinny biết rằng bọn mình quan tâm đến lâu đài.
– Skinny không thể nào biến đổi giọng nói như vậy đâu – Peter bác bỏ. Hắn nói chuyện như con ngựa hí. Giọng nói trong điện thoại nghe đục, vô hồn… hừ hừ!
– Đúng – Hannibal công nhận. Tuy nhiên cậu xê dịch chân và nhăn nhó vì đau đớn, mình nhất định không tin, trừ khi nào có người chứng minh ngược lại rằng ma biết sử dụng điện thoại.
– Thôi cứ bỏ qua – Bob đề nghị. Điểm thứ nhì: ai đã cho lăn đá vào đầu các cậu?
– Nếu mình bắt được tên ấy, nó sẽ biết tay mình – Peter đe doạ.
– Tạm thời, ta cứ bỏ qua – Hannibal nói. Chúng ta biết là không phải Skinny, bởi vì Skinny đã đi rồi, khi sụp lở bắt đầu. Có thể vụ sụp đổ ngẩu nhiên được gây ra do một người đi dạo lơ đãng vô tình đẩy viên đá.
– Vậy thì cái người đi dạo lơ đãng của cậu nhắm hay quá chừng. Peter lầmbầm.
– Ta hãy để sang một bên đến khi nào có sự kiện mới xuất hiện. Hiện, mình nghĩ đến những lời ngược ý do ông Rex nêu ra. Tại sao ông ấy lại khẳng định rằng ông ấy đang cắt cây trong khi, rõ ràng, ông không cắt? Tại sao ông ấy đã chuẩn bị nước chanh y như là đang chờ chúng ta đến?
-Ta càng tiến đến, ta càng ít hiểu – Peter trịnh trọng nói và gãi đầu.
Đúng lúc ấy, bà Jones bước vào phòng, nói chuyện như sấm vang.
– Babal ơi, thím quên kể con nghe! Hôm qua có một chuyện buồn cười xảy ra, ngay trước khi con từ bệnh viện trở về. Thím cảm động quá đến nổi quên mất? tiêu.
– Một chuyện buồn cười à?- Hannibal hỏi và lắng tai, cũng như hai bạn.
– Phải. Một mụ già Bôhem đến gỏ cửa. Bà nói về con. Thím không biết có nên nói lại lời bà ấy không.
– Thím nói đi, thím Mathilda ạ . Con rất muốn biết bà ấy nói gì.
– Tất nhiên là chuyện bậy bạ. Mụ nhỏ xíu, gù, và nói chuyện với giọng khủng khiếp lắm. Mụ khẳng định rằng mụ biết tai nạn của con xảy ra như thế nào và mụ phải cảnh cáo con.
Ba cậu không tin tai mình nữa.
– Mụ có xem bài – bà Jones nói tiếp, và ba lần liền bài chỉ như nhau. Con phải đềphòng chữ L.K. Tai nạn của con là do L.K. gây nên và L.K. sẽ còn hại con nhiều nếu con không chịu khó tránh nó. Thím cười mụ ấy và nói mụ nói đúng rồi, bởi vì chắc L.K. có nghĩa là ” Liến khỉ”. Mụ tội nghiệp ấy đi rồi, thím nghĩ mụ không bình thường lắm.
Bà Jones đi ra đóng rầm cửa lại; ba cậu nhìn nhau.
– L.K… Bob nói khẽ bằng một giọng lo lắng. Lâu dài kinh hoàng.
– Có thể Skinny cho tiền bà Bôhem để bà đóng màn kịch ấy? – Hannibal giả thiết, mặt tái xanh hơn thường lệ. Không, hắn không thể nào có đủ sức tưởng tượng. Hắn đã làm quá sức hắn với con chuột chết.
– Ai – hay cái gì đó – Peter nói, muốn bọn mình không được đùa với lâu đài kinh hoàng kia nữa. Bắt đầu là một cú điện thoại, tiếp theo là bà già Bôhem, ai – hay cái gì đó, rất kiên trì. Mình đề nghị biểu quyết để quyết định. Ta có nên từ bỏ cuộc điều tra hay không? ai đồng ý bỏ đưa taylên.
– Mình đồng ý – Bob nói.
– Mình cũng thế, Peter lalên. Bọn mình được tuyệt đại đa số.
– Bộ các cậu muốn Skinny Norris có thể có cơ sở để? chê cười chúng ta sao – Hannibal vừa hỏi vừa nhìn hai đồng đội, Hắn đang chuẩn bị thông báo rằng hãng thông tin của chúng ta là một sự thất bại. Chúng ta phải nhanh chân hơn. Mà các cậu không thấy rằng những lời cảnh cáo này đưa thêm một bí ẩn? vào vụ của chúng ta sao?
– Sao? Peter hỏi.
– Theo chúng ta biết, không có ai nhận được? những lời cảnh cáo giống vậy. Nên phải tin là chúng ta sắp làm sáng tỏ dược vụ bí mật này.
– Nếu chấp nhận thế,- Peter chịu thua , – nhưng rồi sau đó,bọn mình vẫn không ?thể làm gì khi cậu vẫn còn phải nằm giừơng.
– Không hoàn toàn đúng, Hannibal bác bỏ. Hôm qua, mình không ngủ được, và mình có thể tha hồ suy nghĩ, nên mình đã quyết định thay đổi cách thức hành động.
Chính hai cậu sẽ đi thám hiểm Lâu đài kinh hoàng khỏi cần mình, trong khi mình sẽ tìm kiếm giải pháp cho những vấn đề mà các cậu gặp phải.
– Mình ấy à? Thám hiểm Lâu đài hả?- Bob thét lên. Mình đã run? lập cập khi đọc bài báo nói về lâu đài.
– Mình không mong đợi các cậu sẽ tìm ra được gì – sếp nói rõ. Nhưng mình hy vọng các cậu sẽ có được cái cảm giác lo lắng ấy, mà trước tiên biến thành sự căng thẳng, và sau đó thành sự hoảng hốt. Khi các cậu có được những cảm giác ấy, mình muốn các cậu đo giúp mình các cậu cảm nhận đến đâu.
– Thế nào là đến đâu? – Peter phẫn nộ. Lần cuối cùng, mình cảm nhận từ đỉnh đầu đến ngón chân và từ ngoài vào trong. Bộ cậu tưởng sao? Cậu tưởng rằng tay phải của mình nổi da gà trong khi tay trái không cảm nhận gì cả hả?
– ý mình nói: ở khoảng cách nào trong lâu đài, những cảm giác ấy còn rõ rệt – Hannibal nói rõ. Một khi rời khỏi lâu đài, các cậu phải chạy 1 khoảng cách bằng bao nhiêu mới hết sợ.
– Lần cuối, khoảng 30 kilômét – Peter trả lời. Có 30 kilômét giữa giừơng mình với lâu đài.
– Được rồi. Lần này, nếu các cậu lại có cảm giác lo sợ, mình muốn các cậu đi chậm, 1 cách trang nghiêm cho xứng với các cậu. Các cậu sẽ dừng lại dọc đường để xem cảm giác có giảm hay không.
– Chậm! – Peter cười khẩy. 1 cách trang nghiêm cho xứng…
– Mà có thể các cậu sẽ không cảm nhận gì cả bởi vì các cậu sẽ đi vào chiều mai. Các cậu sẽ xem xét toàn bộ lâu đài. Vào lúc chiều hôm, nếu thích, các cậu có thể chờ gần cửa vào, để xem cảm giác lo sợ có lan truyền đến đó không.
– Chỉ có vậy thôi! Peter nói.