– Mình đã chỉ thị là mọi tiếng động đặc biệt là phải được thâu lại – sếp nói thêm. Tuy nhiên do tình huống, mình không khiển trách cậu.
Lần này, 3 cậu đi qua “Tiện nghi số 3” là cánh cửa thuận tiện nhất để vào “Bộ chỉ huy”. Đó là 1 cánh cửa lớn bằng gỗ sồi, có khung, dường như chỉ tựa vào đống đá xây tường.
Hannibal rút 1 chiếc chìa khoá lớn bị rỉ từ 1 cái hộp sắt vụn, nơi không ai nghị tìm chìa khoá trong đó, mở cửa ra, và bước vào cùng 2 bạn.
Sau khi đi qua 1 cái nồi hơi to tướng xuất xứ từ cái máy hơi nước, và sau khi chịu khó cong người làm 2 để trở ra, 3 bạn chui vào cái lỗ thông hơi tròn và vào được bộ chỉ huy.
Hannibal bật đèn lên và ngồi sau bàn làm việc của mình.
– Bây giờ – Hannibal nói – ta hãy xem xét thật kỹ những gì đã xảy ra. Peter ơi, ai đã khiến cậu rời lâu đài 1 cách hấp tấp như thế?
– Không có ai cả – Peter trả lời. Mình bỏ đi, bởi vì mình muốn bỏ đi. 1 cách hấp tấp, bởi vì mình đang rất vội.
– Mình sẽ đặt câu hỏi kiểu khác. Ai đã làm cho cậu muốn bỏ đi?
– Hừm… trước tiên, trong phòng Tiếng Vang, mình bắt đầu cảm thấy lo sợ. 1 tí thôi. Rồi sau đó càng lúc càng căng thẳng hơn. Bỗng nhiên sự căng thẳng biến thành nỗi hốt hoảng và mình buộc phải vắt giò lên cổ chạy.
– Kinh nghiệm của cậu, Hannibal vừa nói vừa kẹp chặt môi dưới, giống với mình từng điểm 1. Lo sợ. Căng thẳng. Hoảng hốt. Tuy nhiên, nếu nói về hiện tượng tự nhiên, thì đã có gì nào? Vài tiếng vang, 1 luồng gió lạnh ngắt…
– Cậu quên cái bức tranh đã nhìn mình bằng con mắt sống.
– Mình nghĩ là ảo giác. Sự việc là chúng ta không nghe thấy gì có thể khiến ta phải sợ, mà ta vẫn sợ. Tại sao?
– Thế nào cậu hỏi tại sao? Bất kỳ ngôi nhà cũ kỹ nào cũng đã là khá đáng sợ rồi. Mà ngôi nhà này, thì 1 tiểu đội mà cũng phải sợ nó.
– Phải chăng đây là câu trả lời? Có thể – Hannibal nói. Chúng ta chỉ còn việc quay trở lại Lâu Đài Kinh Hoàng và ta…
Đúng lúc đó, điện thoại reng.
Ba cậu há miệng nhìn điện thoại.
Đây là lần đầu tiên điện thoại này reng. Hannibal đã cho lắp điện thoại cách đây chưa đầy 1 tuần, khi cậu quyết định thành lập nhóm. Cậu dự định trả tiền điện thoại bằng số tiền kiếm được khi sửa chữa ít đồ dùng cũ cho chú mình. Số điện thoại đã được Công ty điện thoại đăng ký và cấp cho Hannibal, nhưng, tất nhiên, nó chưa được đăng trong danh bạ. Không 1 ai, ngoại trừ 3 cậu, biết số điện thoại. Thế mà điện thoại lại reng!
– Phải trả lời… – Peter nói khẽ và nuốt nước bọt khó khăn.
– Chính là việc mình định làm.
Hannibal nhấc máy.
– Alô! – Cậu nói – Alô!…
Cậu cầm ống nghe sát cạnh 1 cái micro nối liền với cái loa, cả micro và loa lấy từ cái radoi cũ và cho phép 2 trợ lý nghe được cuộc nói chuyện điện thoại. Nhưng hiện thì 3 bạn chỉ nghe tiếng vù vù kỳ lạ, rất xa xôi.
– Alô! – Hannibal nói lại.
Không ai trả lời. Cậu gác máy lại.
– Chắc là lộn số… – cậu nói. Mình đang nói là…
Chuông điện thoại reng lần nữa.
Hannibal cầm lấy ống nghe 1 cách căng thẳng đến nỗi xém làm rớt máy.
– Alô!
Lại tiếng vù vù, nghe rất xa, dường như bị cô lập giữa những khoảng không gian vô tận. Sau đó có 1 giọng run lên không rõ ràng, như giọng nói của 1 kẻ chưa phát âm từ hàng thế kỷ nay và nay đang cố nói 1 cái gì đó.
– Hãy…
Sau khi cố gắng khủng khiếp, 1 nỗi cố gắng vượt mọi trí tưởng tượng, giọng nói xong:
… từ bỏ…
Giọng nói tắt hẳn sau khi thở hổn hển kéo dài và chỉ còn tiếng kêu vù vù kỳ lạ như lúc đầu.
– Từ bỏ cái gì? – Hannibal hỏi.
Điện thoại không thể trả lời được. Nó chỉ có thể kêu vù vù.
Hannibal gác máy lại. 1 hồi lâu, không đứa nào nói cả. Cuối cùng Peter đứng dậy:
– Mình phải đi về – cậu tuyên bố. Mình vừa mới nhớ lại là mình có việc ở nhà.
– Mình cũng thế, – Bob nói. Mình đi với cậu.
– Chắc chắn thím Mathilda có việc nhờ mình, Hannibal la lên rồi cũng đứng dậy. Cả 3 vội vàng rời khỏi bộ chỉ huy đến nỗi chen nhau ra cửa.
Có lẽ giọng nói qua điện thoại chưa nói hết câu. Nhưng không có nghi ngờ gì về cái mà người – hay vật – ấy định nói:
” Hãy từ bỏ Lâu Đài Kinh Hoàng”.
Chương 7
Bị chôn sống
– Một vấn đề được đặt ra! – Hannibal nói.
Peter và Hannibal đang ngồi trong bộ chỉ huỵ Còn Bob làm việc ở thư viện.
– Thật ra – Hannibal nhíu mày lại nói tiếp và nhìn tờ giấy đặt trước mặt – có 2 vấn đề được đặt ra.
– Mình biết cách giải quyết mấy vấn đề ấy – Peter nói. Cậu nhấc máy điện thoại, cậu gọi cho Hitchcock và cậu nói với ông ấy là bọn mình quyết định không tìm nhà có ma cho ông ấy nữa. Cậu nói thêm là mỗi khi bọn mình tìm được 1 cái, bọn mình bị nổi da gà khắp người và chân bọn mình tự chúng bỏ chạy.
Hannibal không hề quan tâm đến lời đề nghị kia.
– Vấn đề thứ nhất – Cậu nói tiếp: xác định ai đã gọi điện thoại cho chúng ta ngày hôm qua.
– Ai, hoặc cái gì – Peter chỉnh lại. Ma, ma chó sói, hồn ma hay chỉ là 1 linh hồn thoát xác.
– Theo mình biết, linh hồn thoát xác không dùng điện thoại, cũng giống như ma, ma chó sói, hồn ma.
– Thời xưa chúng không dùng. Chúng cũng có thể hiện đại hóa lên vậy. Bộ cậu thấy giọng nói hôm qua giống giọng người ta à?