– Vụ này sẽ được gọi là một tai nạn. Và có thể nó sẽ được gọi là lỗi của tôi. Dù sao thì cũng là chút ít thôi. Điều này có nghĩa là nếu thằng cha này không tiết lộ với bất cứ một người nào.
– Về việc gì?
– Về việc ai đã vặn mờ đèn xe và ai đã không vặn. Và ai đã ở trên phía đường của ai. Nhưng tất nhiên là y sẽ không thể tiết lộ được nếu y chết?
– Đúng thế – Bỗng nhiên có một cái gì kỳ lạ trong tiếng nói của cô gái, một sự nhận thức.
– Vì vậy y sẽ phải chết. Em có thấy điều tôi định nói không, Arlene?
– Y nói là y sắp chết mà…
– Phải, nhưng y không biết. Và cả chúng ta cũng không biết, y sẽ phải chết. Chúng ta phải cầm chắc là y chết.
Giọng nói của gã con trai cất lên cao một cách đột ngột, tới âm độ của sự cuồng loạn.
Santin trông thấy cô con gái víu chặt lấy cánh tay gã con trai và ngẩng nhìn vào mặt hắn. Toàn thể tư thế của thân mình cô đều bộc lộ sự kinh hoàng.
– Còn có một điều nữa – Gã con trai nói một cách hấp tấp, gần như lối trẻ nhỏ bi bô – Ông già tôi đã nói với tôi về việc bảo hiểm. Họ phải trả nhiều tiền cho một người chỉ bị què quặt hơn là cho một kẻ đã chết. Họ trả những khoản tiền rất lớn cho những người bị què. Tôi không rõ việc bảo hiểm của chúng tôi có lớn đến thế không. Nếu anh chàng này không chết, mà chỉ bị thương thật sự rất nặng, thì nó có thể làm chúng ta tốn kém rất nhiều hơn là tiền bảo hiểm mà chúng ta lãnh được. Và lúc đó thì bố tôi sẽ làm gì tôi đây?
Lúc này thì cô gái bị kinh hoàng.
– Nhưng hắn đang sắp chết mà – Cô nói thì thào, giọng khàn khàn.
– Arlene này, làm thế nào mà ta biết được việc đó? Làm thế nào mà ta biết được?
Lúc này thì Santin không cảm thấy đau đớn nữa. Chỉ thấy tức giận thôi. Họ đã không trợ giúp anh. Họ còn muốn cho anh chết đi. Họ thật là ích kỷ? Ích kỷ một cách không thể tin được. Và họ đã quá ác độc khi bàn cãi tất cả việc này ngay trước mặt anh.
Bỗng nhiên gã con trai quì xuống, và ánh đèn pin lại soi đi soi lại vào mặt Santin. Santin chớp mắt trước ánh đèn, nhưng mặc dầu thế anh cũng có được cái nhìn đầu tiên vào gã con trai non trẻ, non trẻ như cô con gái. Nhưng không được bình tĩnh như cô ta, sự hốt hoảng nằm trong mắt cậu ta. Và cậu ta cũng bị thương, một vết thương ghê gớm ở trên da đầu làm cho mạn trái của đầu cậu ta xấu đi, và máu bết lại trong mái tóc cậu ta.
– Thưa ông, ông cảm thấy thế nào? – Gã con trai hỏi.
Santin không thèm trả lời. Anh sẽ không cho họ một sự mãn nguyện như vậy nữa. Anh sẽ không nói với họ về cơn lũ nóng ran của sự đau đớn đang tràn ngập người anh trong những lớp sóng càng lúc càng lớn hơn. Anh sẽ không nói với họ là anh đã nghe thấy thần chết đang thì thầm trong xe của anh, dụ dỗ anh hãy để mạng sống bay đi.
Nhưng anh trông thấy vẻ hung hăng trên nét mặt gã con trai. Gã con trai dùng đèn pin sục tìm xa hơn nữa, lia đi, lia lại nó trên thân thể Santin. Rồi hắn ta đứng lên.
– Y không có vẻ gì là đã bị thương khá trầm trọng để chết – Hắn nói với cô con gái.
Không, không có vẻ như thế đâu. Santin nghĩ. Sự tổn hại là ở bên trong, nhưng đúng là có thể làm chết người. Tuy nhiên, chớ nói với họ. Hãy để cho họ sợ toát mồ hôi. Và ta có thể còn sống cho tới khi một người nào đó tới.
Một cơn đau đột ngột làm tan biến các ý nghĩ của anh chỉ để cho anh còn đủ tỉnh táo thôi.
Cô con gái kêu thét lên, và có vẻ như cô đã kêu thét lên vì anh. Hình như gã con trai đã đánh anh bằng một cách nào đó.
– Anh làm gì vậy? Cô ta hỏi.
Câu trả lời của gã con trai cũng gần như một tiếng kêu thét:
– Y sẽ phải chết. Tôi phải làm cho y chết.
Có một giọng điệu tao nhã ở nơi nào đó trong cô gái. Hoặc là lòng trắc ẩn của một phụ nữ.
– Nhưng anh không thể giết chết y – cô nói với gã con trai một cách hung hãn.
– Việc đó có gì là khác biệt đâu? Hắn ta cãi lại với sự cuồng loạn trong giọng nói của hắn. Tôi đã giết chết y rồi mà, có phải thế không? Y sẽ chỉ phải chết mau lẹ hơn thôi, tất cả là thế. Em không hiểu à. Arlene?
Rõ ràng là cô ta không hiểu. Cô ta níu chặt lấy hắn, giữ hắn lại.
– Không bao giờ có ai sẽ biết sự khác biệt cả – hắn nói với cô ta, luận điệu của hắn rất hợp lý. Y đã bị thương sẵn rồi. Người ta sẽ nghĩ rằng y chết vì tai nạn.
Có sự im lặng trong một khoảng khắc nhỏ. Bằng cách cố sức ngoẹo đầu đi, Santin có thể trông thấy họ. Họ là hai cái bóng đen trên cái hậu cảnh sáng hơn của bầu trời, họ đứng gần nhau quá khiến cho như họ đã hòa nhập lại với nhau. Santin có thể cảm thấy vẻ hung hãn trong cái ôm nhau của họ. Cô con gái với cái bản năng từ bi của phái nữ. Gã con trai thì không có gì hơn là một kẻ phũ phàng, điên dại với ý muốn tự bảo tồn. Vậy mà trong một cách nào đó, cô gái vẫn có thể yêu hắn. Và bởi vì cô yêu hắn, nên trong vụ này cô đồng tình với hắn.
– Được rồi, Vince ạ! Cuối cùng thì anh nghe thấy cô ta nói.
Tuy nhiên, tất cả những gì mà Santin có thể làm là cứ nằm yên ở đó. Rất có thể là anh sẽ bị đập và đá cho tới chết. Bị sát hại một cách có chủ tâm, một cách hợp lý để bảo vệ cho một thằng nhóc con yếu ớt, đồi bại. Dù sao anh cũng không quá sợ hãi cái chết kia, nhưng anh lại sợ hãi cái chết này. Cái chết này có một tính cách khủng khiếp trong nó.
– Không! Anh thét lên với họ với tất cả sức lực của anh. Không!
Tiếng thét của anh làm đứt đoạn cái ôm nhau của họ. Cái đèn piní trong tay gã con trai lại thăm dò bộ mặt anh. Trước đây thì Santin rất kiêu hãnh, nhưng lúc này thì anh hết kiêu hãnh rồi. Anh đã không quay mặt đi khỏi ánh đèn. Anh để cho họ nhìn thấy nỗi kinh hoàng của anh.
– Anh có nghĩ rằng anh có thể làm được việc này không, hở Vince? Cô con gái hỏi. Giọng nói của cô vững chắc.
Lúc này thì cô ta đã bị thuyết phục, cô ta sẽ là người dũng mãnh hơn trong hai người bọn họ.
– Tôi không biết – hắn nói – nhưng tôi sẽ phải làm.