Một giọng nói đàn ông hơi trẻ.
Cái xe kia cũng bị đụng. Nó đã bị đứng lại, hoặc có lẽ người lái xe đã tự ý dừng xe lại. Dù thế nào đi nữa thì những người trên xe đó, bất kể họ là ai, cũng đã đi quay trở lại chỗ cái xe của anh và đang tìm kiếm anh.
Để tự giúp anh chăng? Bản năng đầu tiên của anh là cất tiếng gọi, hướng dẫn họ tới chỗ anh đang nằm. Họ đã là những kẻ ích kỷ khi chạy lấn đường, nhưng bây giờ thì họ là những người nhân từ muốn cứu giúp. Nhưng rồi một bản năng khác trỗi dậy chống lại bản năng thứ nhất. Họ có thật sự thân thiện không? Đột nhiên anh cảm thấy kinh hoàng đối với họ, mà không biết tại sao. Chắc chắn là ai cũng muốn cứu giúp những nạn nhân của tai nạn. Họ không làm vậy chăng?
– Chắc là hắn ta đã bị hất văng ra ngoài
Tiếng nói của một thiếu nữ trả lời. Kinh hãi.
– Tôi cũng đoán thế, chúng ta sẽ làm gì?
Cũng một tiếng nói của người đàn ông đó, thế là bọn họ chỉ có hai người thôi.
– Hãy tìm kiếm hắn – người con gái nói.
Một lúc ngần ngừ:
– Tại sao?
Một lúc ngần ngừ nữa.
– Anh không muốn biết điều gì đã xảy ra cho hắn… hay cô ấy à?
– Tôi không biết – Tiếng nói run rẩy của người đàn ông. Tôi không biết…-
– Tôi nghĩ rằng chúng ta phải nhìn chung quanh và tìm thấy hắn.
– Được… nhưng trời tối quá đấy.
– Anh có đèn pin mà, phải không?
– Đúng vậy. Tôi sẽ đi lấy đèn pin.
Bước chân đi lên mặt đường. Gã con trai quay lại chỗ xe hơi của y để lấy đèn pin. Rồi thì lại một sự yên lặng.
Santin chờ đợi, mình run rẩy đổ mồ hôi ra, vì một nỗi sợ hãi mới. Anh không thích âm thanh của những tiếng nói đó. Cái gã con trai và cô con gái đó không phải là những người để tâm tới việc gì. Nếu anh sắp chết thì họ cũng không phải là người sẽ giúp đỡ được nhiều.
Nếu anh sẽ chết? Anh tin chắc vào việc đó. Bây giờ thì sự đau đớn đã bắt đầu. Anh có thể nhận ra nó ở nhiều chỗ, mặt anh, ngực anh, cả hai chân anh. Và một nơi nào đó nằm sâu trong người anh, nơi mà không một ai có thể sờ tới, ngoại trừ một ông bác sĩ. Đó là chỗ đau đớn làm cho anh tin chắc là sẽ chết.
Do đó không còn gì để quan tâm nữa, đúng vậy không?
Dù họ có tìm ra anh với cái đèn pin của họ hoặc không tìm ra?
– Được, tôi đã lấy đèn pin rồi – Tiếng nói của gã con trai. Chúng ta tìm ở chỗ nào đây?
– Trong cái mương, em đoán vậy.
Những bước chân kéo lê làm xáo động những hòn đá sỏi, đi sột soạt qua những đám cỏ và những bụi cây. Rồi một tia sáng lóe lên, quét đi, quét lại. Cả tia sáng lẫn những tiếng bước chân càng mỗi lúc một gần hơn. Họ sẽ phát hiện ra anh một cách không thể lẫn tránh được. Anh có thể làm cho cuộc tìm kiếm của họ được mau lẹ hơn bằng cách lên tiếng gọi họ. Nhưng anh đã không làm thế. Anh chờ đợi.
– Hầy!
Tia sáng rọi vào mặt anh, đang bị tê liệt anh không thể quay mặt đi khỏi tia sáng đó, những bước chân vội vã. Rồi thì họ đang đứng ở đó. Hai hình thù đang đứng bên trên anh, in rõ nét trên nền trời. Và tia sáng rực lên trong mắt anh. Anh chớp mắt, nhưng họ không có vẻ hiểu rằng ánh sáng đã làm anh khó chịu.
– Hắn ta còn sống – cô gái nói – mắt hắn mở.
– Phải, tôi biết.
– Nhưng hắn bị thương – cái hình thù là người con gái quì xuống bên cạnh anh, che chở anh khỏi ánh sáng đèn pin một cách từ bi. Nhờ ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, anh có thể trông thấy mặt cô ta.
Cô còn trẻ, trẻ một cách kinh khủng, có thể độ mười sáu tuổi. Cô ấy cũng rất xinh nữa, mái tóc đen, nước da tái nhợt, có lẽ tái nhợt một cách không bình thường, tương phản lại cái miệng được tô điểm của cô trông thật khủng khiếp. Nhưng trên nét mặt cô không có một chút cảm xúc nào. Rất có thể là cô đang bị chấn động, nhưng khi cặp mắt cô lướt qua các vết thương của anh, không một chút cảm tình nào lóe lên trong ánh mắt.
– Ông bị thương rất nặng, phải vậy không? Câu hỏi nhằm thẳng vào anh.
– Vâng… – Anh phát hiện ra rằng anh còn có thể nói được mà không gặp khó khăn lắm.
– Ở nơi nào? Ông có biết không?
– Tôi đoán là ở khắp mọi chỗ, nhất là ở bên trong cơ thể.
Cô con gái có vẻ tư lự trước câu trả lời của anh. Câu hỏi tiếp theo của cô có vẻ lạnh lùng, có tính toán.
– Ông có nghĩ rằng ông có thể qua khỏi nếu chúng ta được sự giúp đỡ không?
Anh cũng nghĩ ngợi, tự cho mình thời gian để trả lời. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng đã phạm một sai lầm.
– Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết – anh nói và biết rằng mình đã phạm sai lầm ngay sau khi anh nói câu đó.
Nét mặt của cô gái hình như có thay đổi một chút, thay đổi mà người ta khó nhận thấy. Santin không thể đo lường được sự thay đổi đó. Anh chỉ biết rằng nó đã xảy ra. Cô lùi ra khỏi chỗ anh, đứng lên đi lại chỗ anh con trai.
– Hắn sắp chết rồi – cô nói. Làm như cô biết rõ chắc chắn điều này cũng như chính Santin vậy.
– Thế thì có tìm một ông bác sĩ cũng vô ích thôi, phải vậy không? Gã con trai tỏ vẻ nhẹ nhõm, làm như trách nhiệm của gã về toàn bộ vụ này lúc này đã chấm dứt.
– Em không nghĩ thế.