VN88 VN88

Truyện Ma Kẻ Thù

Ông Daugherty gầm lên:
– Có vẻ như bắt đầu…
Russell cướp lời và nói rõ:
– Đến đây, chúng ta phải thận trọng, còn một vấn đề nữa: thịt xay đã được ướp.
– Được ướp!
– Với muối và bách lý hương.
Ông Matlin rên rỉ:
– Bách lý hương!
Freddy ngước nhìn cô giáo với đôi mắt ngỡ ngàng, cô bá vai em.
Mike nói nhỏ nhẹ:
– Về các động cơ giết con chó thì tôi không dám bàn, nhưng thật không thể tưởng tượng được lại có người có thể đánh bã một con chó con.
Không ai thốt nên lời.
– Tuy nhiên, chúng ta đã giải quyết được đến đâu?
Giọng Mike vang lên có vẻ như kịp thời giữ cụ Matlin không ngất xỉu và văng ra khỏi ghế.
– Chúng ta vẫn chưa biết con chó ăn thuốc độc như thế nào và chết như thế nào. – Giọng Mike vút lên cao hơn.

Cụ Matlin, cụ có thể trả lời giúp chúng tôi câu hỏi đó không?
Cụ Matlin nói có vẻ thân mật:
– Tốt hơn là ông mời mấy em bé ra ngoài đã.
Cô Dana quay người để ra ngoài, nhưng Mike đã nói:
– Không, các em đã làm việc vất vả để tìm ra được sự thực. Các em đã tìm ra một phần, nếu còn sự thật sẽ được biết các em sẽ phải được biết.
– Ông biết hết rồi phải không? – Cụ Matlin hỏi nhỏ Mike.
– Tôi gọi câu lạc bộ golf của cụ, tôi đã xem lò đốt rác của cụ. Vâng, tôi đã đoán ra hết. Nhưng chúng tôi muốn chính cụ nói cho chúng tôi biết.
Ông Daugherty dồn dập:
– Sao, sao hả?
Cụ Matlin che mặt.
Mike ôn tồn:
– Tôi nghĩ rằng vẫn còn một lầm lẫn. Tôi e rằng. cụ Matlin dù có làm con Bones chết vì thuốc độc, nhưng cụ không cố ý và cũng chẳng biết mình đã giết con chó.
Cụ Matlin nói:
– Rất tiếc… vì.. Tôi không thể… cô ấy cố làm tốt nhất, nhưng cô ấy lại nấu dở quá. Ai đó đã cho cô ấy những thứ cỏ đó, cỏ bách lý hương. Cô bỏ cỏ này vào mọi món. Cô ấy làm cho tôi một hộp bữa ăn trưa, nhưng tôi không ăn nổi món ăn của cô. Tôi ăn trưa ở câu lạc bộ.

Mike gật đầu như xác nhận. Cụ Matlin nói tiếp, giọng cụ vỡ ra:
– Tôi không bao giờ… Các ông thấy đó, tôi cũng chẳng biết chính vì con chó ăn thịt mà chết. Cô ấy nói, cô ấy bảo tôi con chó đã chết từ trước rồi.
– Vâng, nhưng trong lúc cụ tức giận chính đáng, hiển nhiên cụ cũng tự hỏi vì sao mà con chó chết chứ?
– Ông Russell, tôi không nói dối. Làm sao tôi biết có bách lý hương trong đó? Về đến nhà tôi phải thủ tiêu cái bánh kẹp thịt cô ấy đã làm cho tôi ăn trưa, tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của cô ấy. Cô ấy đã cố cố hết mức…
Cụ thình lình đứng bật dậy, nói với đôi mắt hầu như lồi ra khỏi hốc:
– Những gì cô ấy cố làm hôm nay là để giết tôi!
Đôi mắt lồi của cụ quét một vòng rồi ngừng ở Freddy.
Cụ há hốc miệng rồi hổn hển nói:
– Chó của cậu đã cứu mạng tôi!
Mike nhanh nhảu đỡ lời.
– Vâng, chính chó của Freddy đã cứu mạng cụ. Cụ thấy đó, con gái ghẻ của cụ sẽ còn tìm đủ mọi cách giết cụ.

Mọi người nín thở.
– Cụ bỏ các ổ bánh trong thùng đốt rác – Mike tiếp. Cô ấy đã đoán ra cái gì gây cho con chó chết, cô ra thùng rác lấy những cái bánh giấu đi. Nhưng cô ấy đã trễ vì chuyện om sòm đã xảy ra. Cô ấy đành nói láo.
Cảnh sát trưởng Anderson đứng dậy. Cụ Matlin cuống cuồng nói:
– Mẹ cô ấy… Mẹ cô…
Mike Russell đặt tay lên đôi vai thõng của cụ.
– Mẹ cô ấy rất đau khổ vì tình trạng thù địch giữa cụ và cô ấy. Cụ có nghĩ là mẹ cô ấy có linh cảm thấy gì khác lạ không?
Cô Lillian Dana choàng Freddy trong vòng tay.
– Ôi, con Bones thật tuyệt! – Cô cố nói át các giọng khác. Ngay cả khi nó chết, nó cũng cứu được một mạng người. Freddy ơi, Bones là con chó tuyệt vời.
Và Freddy, tuy không hiểu khúc sau người ta nói gì, cũng đã được giải thoát những ẩn uất qua nỗi buồn và tiếng khóc thút thít cho con chó bạn mình.

VN88

Viết một bình luận