VN88 VN88

Truyện Ma Kẻ Thù

Anh cúi nhìn cô giáo, ôn tồn nói:
– Tôi cũng chỉ là người lạ ở đây nhưng cô lại là bạn và cô giáo của Freddy.
Nét đau khổ thoáng qua mắt cô.
– Cô biết, cô đang dạy học đấy.
Cô ngẩng đầu cao:
– Được rồi, các em, cô sẽ cầm sổ tay và bút chì. Freddy, lau mặt đi. Phil bỏ áo vào trong quần. Bây giờ chúng ta tổ chức, phân công…
Gần chín giờ tối, cô giáo và mấy cậu bé đã mệt nhoài, mới trở về đến nhà ông thẩm phán. Russell, với vẻ mặt căng thẳng, đưa tay nhận mấy tờ giấy từ tay cô giáo.
Cô Dana lên tiếng:
– Khoan đã, thưa thẩm phán, làm ơn cho chúng tôi phỏng vấn vài câu.
Emic Allen rụng hết cả răng cửa, bước lên đầu.
– Hôm nay Ngài có trông thấy con Bones không? – Cậu tỏ ra đã nắm vững kỹ thuật hỏi các câu hỏi lập lại.
Ông thẩm phán gật đầu.
– Ngài thấy nó bao nhiêu lần và khi nào?
– Một lần. Ờ… ngay trước ngọ. Nó băng qua sân cỏ nhà tôi, đi về hướng Đông.
Những cậu bẽ chăm chú ghi vào sổ tay. Rồi Freddy môi hé mở, căng thẳng hỏi:
– Làm sao mà Ngài biết được giờ ạ?
– Được, hừm… để tôi nghĩ đã. Tôi đứng nhìn ra cửa sổ đợi đón khách của tôi. Ngay sau đó ông ấy tới.

Mike nhắc:
– Một giờ kém năm, thưa Ngài.
Fleddy xoay người hướng về Mike:
– Làm sao mà ông biết chắc như vậy?
– Tôi xem đồng hồ của tôi. Tôi đã được tập quen đến sớm hơn năm phút khi được mời dự tiệc.
Các cậu gật gật đầu đồng ý, cô giao ghi vào sổ tay.
Thẩm phán xác nhận lại ra chiều suy nghĩ:
– Như vậy là tôi nhớ lầm. Đúng ra là trước một giờ một chút.
Tới phiên Phil Bourchard:
– Ngài có thấy ai vào đường xe hay sân cỏ sau nhà cụ Matlin không ạ?
– Tôi không thấy ai.
– Ngài có ra ngoài nhà hay nhìn về hương đó không ạ?
– Có, tôi – khi chúng ta rời bàn ăn thì mấy giờ nhỉ, Mike?
– Hai giờ ba mươi ạ.
Freddy Titus xen vào:
– Làm sao mà ông biết giờ chính xác thế ạ?
– Vì tôi muốn biết mình co thể nấn ná lại thêm ít phút mà vẫn giới hạn trong phép lịch sự không?
Russell nháy mắt chúc mừng cô Dana đã thành lập được nhóm thám tử này, và Freddy đóng vai kiểm tra thời gian chính xác.

Phil tiếp tục thẩm vấn ông thẩm phán:
– Ngài có thể đoan chắc không có ai lảng vảng ở sân cỏ sau nhà cụ Matlin vào lúc đó không ạ?
– Trong tầm mắt tôi nhìn được thôi.
Freddy nói ngay:
– Ngài thẩm phán không thể nhìn xa được, nhiều cây quá. Chúng ta không thể mong ông ấy đoan chắc điều đó được.
Bọn trẻ ngước nhìn cô giáo, cô đánh dấu vào sổ.
– Cám ơn Ngài thẩm phán. Ngài có bà nấu bếp chứ ạ? Chúng tôi cần phỏng vấn bà ấy.
Ông thẩm phẩm đứng dậy, cúi đầu chào:
– Xin mời đi lối này.
Russell nhìn theo họ, ánh mắt anh lại bình thản, mượt như nhung. Anh bắt gặp cái nháy mắt của ông thẩm phán. Anh ngồi xuống xem mấy tờ giấy cô giáo đã đưa. Xem xong tờ nào, anh đưa cho chủ nhà tờ đó.
Giật mình, anh ngước lên, Lillian Dana đang đứng ở cửa quan sát mặt anh.
– Anh có nghĩ rằng… Mike?”
Một tờ giấy cong xuống trong tay ông thẩm phán.
– Chúng ta không thể ngừng được. – Cô giáo lo âu cho họ biết.
Russell gật đầu đồng ý rồi quay sang thẩm phán:
– Có lẽ chúng ta cần vài viên chức cao cấp giúp đỡ, thưa Ngài.
Ông thẩm phán đứng dậy.
– Xin Ngài cho biết Matlin chơi golf ở đâu? Và số điện thoại của Đội Thu gom Phế liệu. Không, cô Dana ạ, chúng ta sẽ không bỏ dỡ vụ này, manh mối chỉ hướng nào, ta phải theo hướng đó.
Cô đồng ý:

Gần mười giờ, những người hàng xóm lục tục kéo đến. Ông thẩm phán ân cần tiếp họ. Ông cảnh sát trưởng tới. Bà Somers mặt mày nghiêm trọng, ngơ ngác, trong bộ đồ nhiễu. Cụ Matlin. Bà Page. Ông và bà Daugherty. Ông và bà Baker và cô Diane Bourchard. Cô Diane Bourchard, 16 tuổi. Họ bâng khuâng nhìn vào nhóm người nhỏ, vài cậu học trò và cô giáo tóc vàng nhạt. Người đến sau cùng là chàng thanh niên Russell, theo một hành lang tối. Nhận được dấu hiệu đồng ý của thẩm phán, anh khai mạc buổi họp.
Anh bắt đầu:
– Chúng tôi đang điều tra về cái chết lạ lùng của một con chó. Thưa ông cảnh sát trưởng Anderson, chúng tôi biết quí sở đã từng điều tra rất thành công, biết rằng các ông rất bận và vài người trong chúng tôi nóng lòng không đợi được. – Russell liếc vào kính cửa sổ tối đen. – Giờ đây, Ngài có sẵn lòng giúp chúng tôi không?

Ông cảnh sát trưởng nói bao dung:
– Sẵn lòng nên tôi mới tới đây. Chính ông thẩm phán, có uy thế mới triệu tập được buổi họp hợp pháp và có ý nghĩa này. Nếu không có cụ thẩm phán ưu tư nghiêm nghị ngồi chung với mấy đứa trẻ ngây thơ, quang cảnh còn ra thể thống gì.
– Cám ơn Ngài. Bây giờ, ai trong chúng ta cũng muốn biết cái gì đã xảy ra cho con chó. Trước hết, chúng ta loại bỏ giả thiết người lang thang. – Bà Page đã bắt đầu khó chịu. Russell mỉm cười với bà – Bà Page nhìn thấy một ông đi theo đường xe nhà ông Matlin sáng nay. Một xe tải của Đội thu gom giẻ và giấy đậu trước nhà ông Daugheny lúc mười giờ bốn mươi hai phút. Người đàn ông mặc đồng phục có vẻ luộm thuộm, đi xuống nhà chứa dụng cụ, sau nhà xe, để lấy túi phế liệu mang ra xe. Sự thật là vậy, thưa bà Page.
Vậy mà bà Page cũng đỏ mặt tía tai lên
– Ông công nhận đang có mặt ở đấy. Ý nghĩ của bà về ông ta, không phải là nói dối, mà chỉ là nghĩ lầm. – Russell quay mặt lại thính giả chính – Bây giờ nói đến con chó làm những gì buổi sáng đó và chúng tôi đã làm có kết quả rất tốt.
Khi anh trình bày những hoạt động liên tục của con chó, vài khuôn mạt đã tươi cười khi mường tượng con chó nhỏ đang lon ton trong khu phố. Mike tiếp:
– Lúc một giờ, Bones băng ngang nhà Ngài thẩm phán sang chỗ bọn trẻ đang đá bóng bên nhà bà Allen. Từ lúc này, không ai thấy con Bones trên hẻm Greenwood hay trên đường Hannibal. Nhưng, cô Daine Bourchard mới khỏi viêm họng nên ở nhà, không đi học. Sau khi ăn trưa, cô ngồi dưới vòm cửa, trông thẳng vào sân cỏ sau nhà cụ Matlin. Cô đang đợi giờ tan học, hy vọng có bạn cùng lớp đi ngang qua.
– Chẳng những cô thấy con Bones mà còn cả con Corky của ông bà Daugherty nữa, chúng đùa giỡn ở sân cỏ sau nhà ông Matlin, vào khoảng hai giờ chiều. Xin quí vị cho biết ý kiến, nếu có bã độc để ở đây thì liệu con Corky có tìm thấy và ăn không?

VN88

Viết một bình luận