Chàng thanh niên bung mình ra khỏi ghế.
– Chúng ta biết, nói thật không chỉ là thiện chí. Nói thật là việc rất khó khăn. Nói thật là một kỹ năng cần luyện tập, là một kỹ thuật, một cố gắng liên tục. Nói thật đòi hỏi óc suy luận, cần biết quan sát. Nói thật cần khiêm tốn và tự xét mình. Nó vừa là khoa học vừa là nghệ thuật. Tại sao ta không nói những điều này cho bọn trẻ biết? Tại sao người ta bị kết chặt với nhau trong những cơn giận dữ, mỗi bên rủa nhau là nói láo? Tại sao người ta không nhận ra ngay là chúng ta rất dễ lầm, chứ không phải dễ dàng độc ác. Tại sao các cậu ấy có ý định dùng bạo lực? Vì Freddy không tự nghĩ: “Khoan đã, mình có thể lầm không?” Cậu ấy không được giáo dục một tập quán tốt như vậy. Nhưng các người hùng thì có sẵn. bắp thịt cuồn cuộn, trái tim hùng dũng, tay lăm lăm khẩu súng, chỉ biết chấp nhận mù quáng cái nghĩa do tác giả sắp đặt sẵn. Xin lỗi Ngài.
– Tất cả những điều đó đều có thể đúng – Ông thẩm phán nghiêm trang nói. Cảnh sát cũng học được bài học ấy. Họ…
– Họ không quan tâm đâu.
– Anh nói sao?
– Họ không quan lâm đúng mức, thưa Ngài. Không ai trong chúng ta quan tâm đúng mức về con chó.
– Tôi thấy rồi. Vâng, tôi hiểu là tôi chẳng hề có ý nghĩ xem con chó bị sao – Ông đưa tay năng nâng kính kẹp mũi.
Mike xoa xoa vầng trán buồn phiền:
– Nếu không biết làm gì mà ngồi ngắm cửa sổ nhà cậu ấy suốt đêm cũng chẳng ích gì.
– Tại sao anh không xem cái gì đã xảy ra cho con chó nhỉ?
Nét mặt chàng thanh niên thay đổi hẳn, anh nói nhỏ:
– Cái ta cần dạy cho Freddy là chính cậu ấy phải yêu cầu việc đó. Chỉ cần cậu ấy yêu cầu, chỉ cần cậu ấy muốn biết.
Một già, một trẻ nhìn nhau: quá khứ và tương lai lồng vào nhau. Mike nói:
– Ta làm ngay trước khi trời tối.
Bữa ăn tối cho trẻ con chỉ khoảng hai mươi phút. Khi cô gái y phục nâu, tóc vàng nhạt, để trần, bước ra khỏi chiếc xe mui trần thể thao. bọn trẻ đã tập trung chỗ trũng cỏ dưới gốc sồi. Cô ấy đến chỗ bọn chúng và ngồi thụp xuống đất:
– À Freddy này, có phải Bones là con chó nhỏ của em mà em tả trong bài luận không?
– Vâng, thưa cô Dana.
Giọng Freddy run run uất hận, như thể muốn tỏ ra là không cảm động, nhưng cô giáo hiểu ngay đó là tiếng khóc của Freddy. Bởi vậy cô không nói được lời nào nữa. Cô ngồi bệt xuống đất, và thực sự cô bắt đầu khóc.
Cảm xúc lây lan là sự việc giản dị nhất trên đời. Đầu tiên, một cậu nhỏ nhất nhõng nhẽo, sau đó Freddy Titus nghiêng qua cô. Cô đưa tay đỡ đầu em rồi cuối cùng em ngồi gọn trong lòng cô.
Russell đang ở trong nhà nghỉ mát sau vườn, thấy vậy anh nhắm mắt lại và cầu xin Chúa trời. Nhấp nháy, anh đã vắt chân qua rào, đến theo bờ cỏ:
– Xin chào, tôi là Mike Russell.
– Tôi, Lillian Dana.
Cô rất nhanh nhẹn và thông minh. Nước mắt của cô là thật.
Mike nhanh nhảu nói:
– Này các bạn nhỏ, các bạn biết ta phải làm gì rồi chứ? Ta phải phá vụ án này.
Bọn trẻ ngước những bộ mặt thiểu não lên. Mike cố tình nói chậm rãi:
– Vụ này giống như một vụ án mạng, nó là một vụ sát nhân.
– Vâng. – Freddy ngồi dậy, lau khô mắt – và kẻ sát nhân là già Maltin.
– Chúng ta phải chúng minh việc ấy.
Cô Dana thấy mặt cậu bé đanh lại, cậu chẳng còn phải chứng minh gì cả, ánh mắt cậu nói lên điều đó. Mike cũng biết. Cô ngả người qua cậu bé:
– Nhưng chúng ta phải tránh lầm lẫn để rồi mang tiếng Bones. Bones là con chó ngoan. Đáng xây cho nó một tượng đài.
Mắt Freddy long lanh, chớp luôn.
Mike nói như thầm cám ơn:
– Tùy chúng ta có muốn tìm ra sự thực, bằng nghiệp vụ thám tử đàng hoàng, để Bones được an lòng.
– Ít nhất ta phải làm được cho Bones như vậy – Cô Dana nói trầm tĩnh và quả quyết.
Freddy ngẩng mặt lên.
Mike nhanh nhảu tiếp:
– Cái khó là người ta biết sai về sự việc. Lắm khi người ta không nhớ rõ. Họ lầm lẫn.
Freddy lại nói:
– Già Matlin nói láo.
Russell vui vẻ đỡ lời:
– Nếu ông ấy làm thì ta phải dẫn chứng. Chúng tôi đã có kế hoạch, xin cô Dana hợp tác, giúp đỡ. Fred, cậu và vài bạn đến mấy nhà quanh đây phỏng vấn vài câu. Nên chọn những em khôn lanh nhất. Tìm ra sự thực khó lắm đó. – Mike nói như khích các cậu.
Cô Dana hỏi bằng một giọng trầm bổng:
– Sau đó thì ta làm gì?
– Sau đó các em và cô, nếu cô vui lòng…
Cô Dana giật mình đứng thẳng:
– Tôi? Tôi là cô giáo, ông Russell ạ, tôi đâu có là cảnh sát.
– Không làm trước khi trời tối.
– Ôg định sẽ làm gì?
– Trò hơi bẩn.
Cô giáo cắn môi lưỡng lự:
– Trò lén lút thọc mạch, không nên làm.
Russell đồng ý:
– Vâng, cô có thể mất việc.
Cô giáo trẻ không đến nỗi xấu. Đôi mắt thanh tú, đôi mày nghiêm nghị, lại thêm cái lúm đồng tiền trên má nữa chứ. Cô khoát tay:
– Thôi được, tôi sẽ đề cập tới mỹ cảm trong văn chương hay đề tài nào đó. Sẽ hỏi những câu hỏi nào?
Cô có sẵn tập ghi và cây bút chì thô ra khỏi ví, trông có vẻ tinh ranh và có khả năng.
Giờ đây, khi cả bọn tụ tập lại, bầu không khí âm mưu bí mật ấm lên dần. Russell cảnh báo họ:
– Việc sẽ công phu tỉ mỉ lắm đấy.
Anh thảo ra vài câu hỏi:
– Rồi, đừng có để ai lỡm mình, cho một câu trả lời tưởng là đúng nhưng thật sự là sai đấy.
Anh tóm tắt lại:
– Hỏi tại sao họ biết điều đó. Lấy những bằng chứng thực. Nhưng đừng đến nhà cụ Matlin. Để tôi đến đó cho.
– Cháu không sợ ông ấy – Cánh mũi Freddy phồng lên.
– Tôi nghĩ là tôi mới có nhiều dịp tìm ra câu trả lời ở đó. Ta cần tìm ra câu trả lời, phải không nào?
Freddy nuốt nước bọt:
– Và nếu kết quả lại hóa ra…?
– Nó sẽ hóa ra đúng theo cách sự việc xảy ra. – Russell vừa nói vừa xoa đầu cậu bé tóc vàng khuyến khích – Chọn phụ tá của em cho chiến vào, nhớ đấy.
– Em chọn Phil Emic.
Các cậu chưa được phân công tác đứng im phụng phịu khi cô giáo và ba đứa chẳng lớn hơn bao nhiêu đứng dậy.
Cô Dana nghiêm trang nói:
– Việc này khó đấy, ông Russell ạ. Dù chưa biết ông là ai, nhưng cũng cám ơn ông đã mời tôi tham dự vào vụ này.