Ông cụ Matlin nói “chúng….” rồi giận nghẹn họng.
– Đợi chút đã! – Người cảnh sát thứ hai, người gầy, bước lại chỗ con chó chết.
Mike Russell lại nói nho nhỏ:
– Phải có ai nói cái gì giúp cậu bé chứ.
Ông thẩm phán cúi nhìn cậu bé đang tức giận, ôn tồn nói:
– Tôi rất buồn, rất thông cảm với em, Freddy.
Nhưng trong thâm tâm ông, ông đã biết quá nhiều, thấy quá nhiều chó chết. Dù ông có thông cảm, ông cũng không thể buồn đủ bằng cách buồn của Freddy vì con chó của mình chết được. Cậu bé ngoảnh mặt chỗ khác từ chối niềm thông cảm của ông, quay lại nhìn kẻ thù.
Russell bước tới gần người phụ nữ áo xanh. Bà ấy là người nhà của cậu bé.
– Bà là mẹ cậu bé phải không?
– Cha mẹ cậu ấy đi vắng. Tôi đến đây chăm sóc cậu ấy.
Bà ấy nói như thể chính mình gặp một khủng hoảng đột xuất, không trù tính trước để đối phó.
– Có thể liên lạc với họ được không?
– Không. – Bà ấy nói quả quyết.
Thanh niên lạ đặt tay lên đôi vai cứng cáp của cậu bé. Nhưng thái độ thân thiện này cũng bị cậu từ chối. Mắt Freddy long lên vì tức giận, không rời kẻ thù. Một hận thù câm nín.
Người cảnh sát cao lớn nói:
– Này anh bạn, giữ giùm tôi thằng nhỏ một lúc.
Russell chối:
– Không được đâu.
Ông cảnh sát gầy trở lại:
– Như thể nó bị đánh bã. Tìm thấy con chó lúc nào?
– Mới đây thôi. – Cậu bé trả lời.
– Ở đâu? Chính chỗ ấy à?
– Trên đường Hannibal, gần ranh giới phần đất sau nhà ông Matlin.
– Bên ranh giới nhà tôi? – Mặt cụ Matlin lại đỏ bừng. Sao cậu không nói trên lề đường, tại sao phải nói dối!
– Chúng tôi nói thật, không nói dối.
Ông cảnh sát nạt:
– Các cậu im miệng, không được ồn ào nữa.
Già Matlin lại lớn tiếng:
– Có trời làm chứng, lúc đó tôi đâu có ở nhà! Tôi chơi một ván golf chín lỗ. Tôi đâu có về nhà trước… mấy giờ nhỉ, May?”
Ông quay đầu lại hỏi vọng vào trong:
– Bố về nhà mấy giờ nhỉ?
Cô gái từ trên hàng hiên bước xuống lối ra cổng, khấp khểnh trên cặp chân thọt. Cô khoảng hai mươi tuổi, không còn bé nữa. Cô cũng phải là phụ nữ đã có chồng. Cô nói nhấm nhẳng:
– Khoảng ba giờ, bố Earl ạ, nhưng lúc đó con chó đã chết rồi.
– Cô này là ai?
– Con gái riêng của vợ tôi.
Cô gái nói:
– Con chó đã chết trước khi ông ấy về nhà. Tôi nhìn thấy con chó chết ở đó trước ba giờ, ngay cạnh lối, đi từ trên lầu.
– Ông lái xe về nhà theo phố Hannibal phải không, ông Mallin? Vậy thì ông có thể thấy con chó lúc đó chứ?
Ông cố suy tính để trả lời nhưng lại bối rối ngập ngừng:
– Tôi không rõ. Đầu óc tôi… vâng, tôi…
– Ông ấy nói dối!
– Freddy, im lặng.
Cô May Matlin:
– Xin các ông tin lời tôi.
– Cô ấy cũng nói láo đó!
Ông cảnh sát lại lắc mạnh Freddy để nó im. Cụ Matlin kêu lên chán nản tuyệt vọng, bảo cô gái:
– Con vào với mẹ, May.
Rồi ông nói vọng vào với bà cụ trên xe lăn với vẻ hồ hởi giả tạo nghe rất ngang tai.
– Chuyện sẽ êm thôi cưng, không có gì phải lo lắng cả.
Hàm dưới cậu Freddy mấp máy, chàng thanh niên Russell quan sát cậu rồi nheo mắt làm hiệu. Cô gái tập tễnh đi vào nhà. Ông Matlin lại phân trần:
– Chính vợ tôi phải gọi điện thoại báo cảnh sát. Gì thì gì, bọn chúng đã nhào vô đánh tôi như một bầy sói. Bây giờ thì tôi biết rồi, cậu nhỏ ấy điên khùng rồi. Nhưng có điên khùng thế cũng phải biết… Cậu ấy không thể… cậu ấy phải hiểu rằng… Tôi sẽ không… Tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi, đủ trò quỉ quái, làm khổ, hành hạ người ta đủ rồi.
Freddy không hề chớp mắt.
Cụ Matlin rít lên như cuồng như loạn:
– Chúng phải chấm dứt cái trò phá phách này.
Mike Russell biểu đồng tình nhỏ nhỏ:
– Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.
Thẩm phán Kittinger gục gặc mái đầu bạc đồng ý.
Ông cảnh sát cao gầy nói với vẻ chững chạc chuyên nghiệp:
– Tôi đã nghe có nhiều vụ đầu độc chó qua điện thoại ở vùng Redfem, nhưng chưa nghe có vụ nào ở vùng này.
Ông ở trần, mặc quần soọc tiến lên tham gia câu chuyện:
– Ai ở đây có thể làm một chuyện như vậy?
Một cậu bé mạnh bạo nói:
– Già Matlin dám làm.
Cậu có cái cằm xệ, cặp kính cận nằm gọn trên sống mũi cao nhọn:
– Cháu là Phil Bourchard.
Cậu nói với ông cảnh sát chẳng có vẻ sợ hãi gì.
– Cháu là Ernic Allen – Tính chất hùa theo bạn toát ra khắp thân hình gầy gò của cậu. Chúng cháu mới khám phá ra, già Matlin chẳng muốn ai đi trên vườn ngôi nhà cổ của ông ấy cả.
– Đúng đấy, ông ấy chẳng bằng lòng ai đứng lên đất của ngôi nhà cũ cả. Chính là già Matlin.
Freddy Titus hét toáng lên:
– Đúng ông ấy, đúng ông ấy.
Bà chăm sóc cho Freddy mặc áo xanh bây giờ mới lên tiếng:
– Bây giờ cháu nên giữ yên lặng để người lớn giải quyết. Tôi sẽ mách bố cậu đấy.
Đó là cách kìm giữ trẻ con ít ồn ào nhất. Nhưng dường như cậu bé không nghe thấy.
Thẩm phán Kittinger kiên nhẫn thử một lần nữa:
– Cháu muốn đổ tội cho ông cụ thì cháu phải có bằng chứng chứ, Freddy.
– Con Bones đâu có làm hư tài sản của cụ ấy. Nó chẳng phá hỏng cái gì cả. Chính già Matlin làm.
– Thằng quỉ nhỏ nói láo!
– Ông ấy nói láo!
Ông cảnh sát lại lắc vai Freddy lần nữa:
– Thế làm sao mà tụi mày thấy con chó?
– Chúng cháu đang ở nhà Bourchard, đang định xuống nhà Titus.
– Và thấy con chó đã chết rồi. – Freddy thêm vào.
Cụ Matlin uể oải đáp lại:
– Tôi không biết chuyện đó. Chẳng biết tí gì cả.
Ông cảnh sát đứng giữa đám, bực mình hỏi:
– Có ai ở đây thấy chuyện gì không?
Ông mặc quần soọc phát biểu:
– Tôi là Daugherty, người hàng xóm của ông Matlin nhưng nhà quay ra phố Hannibal. Tôi vẫn ngồi trong vườn sau nhà. Tôi không thấy chuyện gì cả.