ĐIỆU NHẠC LẠ KỲ
Liz, Ann, Audrey và Evelyn đứng im lặng nghe âm thanh du dương vẳng đến họ.
– Đó là một giọng cao! – Liz thì thầm. – Hồn ma của nhà hát này phải chăng là hồn ma của một phụ nữ?
Điệu nhạc kỳ lạ hình như lan ra dọc đường ống của nồi hơi.
– Người ta đang hát trên sân khấu. – Ann khẳng định. – Phải chăng bà Millford đang hát?
– Ta đi xem đi … khẽ thôi nhé, – Evelyn đề nghị. – Thật tuyệt nếu chúng ta có thể chọc thủng bí ẩn về con ma!
Thế là cả bốn cô gái cố gắng hết sức nhẹ nhàng leo lên tầng trệt. Không gây tiếng động, họ đi dọc hành lang và đi vào khán phòng. Tiếng hát vẫn còn chìm trong bóng tối. Các cô gái dĩ nhiên đã tắt đèn của mình, và các cô do dự không muốn bật đèn lên, các cô lần mò, âm thầm tiến về phía sân khấu, giai điệu du dương họ nghe đối với họ thật xa lạ.
Đó là một giai điệu kỳ quặc. Gần như mê hoặc. Thình lình một tiếng gãy đổ kinh khủng vang lên, điệu nhạc ngừng ngay, rồi một tiếng thét vang lên trong bóng tối.
– Nào! Tiến lên! – Ann thét lên trong khi bật đèn. Cô quên cả cổ chân bị đau, lao tới, leo lên sàn gỗ. Ánh đèn của cô chỉ soi rõ một đống phông màn. Không trông thấy một ai cả! Những cô gái khác cũng đến nơi và cùng nhau sục sạo khắp nơi. Họ không tìm được gì có thể làm sáng tỏ điều bí ẩn.
– Ai đã gây ra tiếng động lớn đến như vậy? – cuối cùng Evelyn hỏi. – Có thể nói là một quả bom nguyên tử!
Câu hỏi không có lời giải đáp. Bốn cô gái đó đang tập trung ở giữa sân khấu.
– Tốt hơn không nên ở lại đây, – Liz tuyên bố, – với những phông màn nặng nề ở quanh chúng ta … chúng ta có nguy cơ bị chúng rơi trên đầu …
– Mình tự hỏi, – Ann khẽ nói với vẻ mặt suy tư. – Có khi nào người ta gây ra những sự cố kỳ lạ này nhằm muốn chúng ta chán nản không muốn đến nhà hát Mozart không?
– Mà tại sao chứ? – Evelyn kinh ngạc hỏi.
Ann trả lời rằng mình cũng không biết nhưng liệu có khả năng một vật gì đó cất giấu trong nhà hát, đó là lý do những cuộc tìm kiếm đã được bí mật thực hiện.
Liz cũng cùng quan điểm với em gái. Bản tính thận trọng, cô còn tự hỏi diễn vở kịch trên sân khấu nhà hát Mozart như đã định có đem lại nhiều nguy hiểm không.
– Thêm một lý do nữa để phải nhanh chóng sớm giải đáp điều bí ẩn khiến chúng ta bực dọc? – Ann kêu lên với sự hăng hái quen thuộc. – Và trước hết ta có nên đến gặp bà Millford để thông báo với bà về những sự cố vừa rồi không?
– Cả nhóm gõ cửa nhà bên cạnh, cựu danh ca tỏ ra hân hoan khi thấy các cô gái.
Trong chiếc áo dài bồng bềnh, bà có vẻ như đang mặc quần áo biểu diễn trên sân khấu. Liz và Ann giới thiệu Evelyn và Audrey. Rồi các cô gái được mời ngồi. Bà Millford mỉm cười quan sát các cô bé rồi nói:
– Tôi đoán các cháu muốn biết những buổi lưu diễn của Wilson có liên lạc với tôi không chứ gì? Vậy thì, cho đến lúc này thì không. Tuy nhiên những người đó vẫn còn vài ngày để xác nhận với tôi quyết định của họ, nhưng tôi bắt đầu tin rằng họ sẽ không liên lạc. Như vậy, các cháu có thể nghĩ đến việc huẩn bị vở kịch nhỏ của mình một cách nghiêm túc trong bối cảnh nhà hát cũ kỹ của tôi.
Liz và các bạn của mình lịch sự bày tỏ sự biết ơn của mình. rồi sau một lúc do dự, Liz quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
– Chúng cháu đến đây với một lý do khác, – cô giải thích với bà. – Chúng cháu muốn thưa với bà về … chính nhà hát. Mỗi lần chúng cháu đến đó thì nhiều việc kỳ lạ lại xảy ra.
Bà Millford vui vẻ bật cười:
– Các cháu không đến để báo với ta rằng các cháu đã thấy con ma một lần nữa chú?
– không, nhưng … – Và Liz đã thuật lại cho bà những gì đã xảy ra.
Bà Millford khẽ nhíu mày.
– Các cháu đã nghe ai đó hát … rồi có một tiếng đổ ngã và một tiếng thét? Ta thú thật ta không hiểu gì cả. Toà nhà đã cũ và có khả năng một khối thạch cao bị rơi xuống. Tuy nhiên âm nhạc và tiếng thét …
Người nữ danh ca ngừng một lúc đầy kịch tính, rồi lo lắng nói tiếp:
– Những bức tường của khán phòng thấm đậm âm nhạc … có thể âm thanh mà các cháu đã nghe chỉ xuất phát từ gió thổi qua những mái vòm …
Dĩ nhiên bà Millford không bao giờ chấp nhận rằng những sự việc bất thường đã xảy ra trong “nhà hát cũ kỹ thân yêu” của mình. Hơn nữa, bà nhanh chóng thay đổi đề tài và hỏi thăm những buổi diễn tập vở kịch đã đến đâu rồi.
Hai chị em nhà Parker thuật lại cho bà về cuộc thi nhạc và trả lời tất cả các câu hỏi của bà. Rồi đến lúc cuối cuộc trò chuyện vô nghĩa đó, các cô gái đứng lên để ra về.
Sau khi đã ở bên ngoài, Ann trông thấy Toby Green trên lối đi giữa nhà hát Mozart và ngôi nhà của người danh ca. Cô quyết định ngay sẽ hỏi ông ta một vài câu.
– Thưa ông Green! – Cô gọi và chạy theo ông ta.
Người này dừng lại. Khi cô bắt kịp ông, Ann hỏi ông có mặt trong nhà hát một giờ trước đó không. Toby Green nóng nảy lắc đầu.
– Không. – Lão cam đoan. – Tại sao?
Ann bèn thuật cho lão nghe những gì đã xảy ra vào lúc trưa trong khán phòng rộng lớn. Và cô hỏi lão có thể giải thích được không.
– Không một lời giải thích nào cả! – Lão cộc cằn trả lời. – Nhưng tao có thể khuyên chúng mày nếu cho rằng nơi đó nguy hiểm thì hãy tránh xa nó ra! Một tia sáng thù địch loé lên trong mắt lão trong lúc lão nói thêm:
– Tao hành nghề bão vệ nhà hát với tinh thần trách nhiệm lớn nhất và tao không cho phép chúng mày nói điều ngược lại!
Thái độ thù địch, hugn hãn của lão khiến Ann hơi lúng túng, cô phản đối:
– Cháu chưa bao giờ bảo rằng ông không có trách nhiệm. Cháu chỉ nghĩ rằng có thể ông biết tại sao nhà hát có vẻ như bị ma ám!
Nghe Ann nói như thế, Toby Green tỏ vẻ như bị chửi rủa nặng nề. Lão xác nhận rằng nơi đó không hề bị ma ám và nếu như những con ma hay những kẻ đủa bỡn xấu xa đột nhập vào đó, lão đã sớm tống khứ đi rồi.
– Hơn nữa, – lão nói để kết thúc, – tao đã mất khá nhiều thời gian để trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của chúng mày như thế đó.
Lão quay gót nhanh chân rời xa. Ann đi đến gặp các bạn của mình. Theo cô nghĩ, Toby Green cũng kỳ lạ như bà Millford … hầu như cũng kỳ lạ như nhà hát Mozart.
Bốn cô bạn gái trở về trường Starhurst. Ann dừng lại trên đường đi để lấy trong hiệu tẩy giặt, chiếc áo khiêu vũ mảu trắng mà cô đã đem đi giặt.
– Tối mai, mình sẽ mặc chiếc áo này. – Cô giải thích với các bạn.
– Trời ơi! – Liz kêu lên. – Buổi khiêu vũ hàng tháng của chúng ta! Mình hầu như quên nó!
– Thế thì, – Evelyn nói, – Ken Scott sẽ hài lòng nếu hắn nghe bạn nói! Chờ một chút … mình sẽ nói với hắn rằng một con ma hát đã trở thành đối thủ của hắn!
Liz vui vẻ bật cười. Kenneth Scott – một thanh niên dễ mến, cao lớn và tóc vàng – là đối tượng chính của cô, cũng như anh chàng Christopher Barton, tóc nâu, là đối tượng của em gái cô.
Mỗi tháng vào một tối thứ bảy, trường Starhurst tổ chức một buổi khiêu vũ.
Những cuộc vui như thế thường rất được yêu thích vì chúng rất vui. Vào những dịp này, các cô gái thường đón tiếp những học sinh trường Walton của thành phố bên cạnh. Ken và Chris, là bạn thân và ở cùng phòng, quan hệ của họ với hai chị em nhà Parker thuộc loại thân mật nhất. Ken dè dặt hơn Chris. Chris tính tình năng động hơn rất hợp với Ann.
– Nhân tiện, – Liz nói với em gái. – Hai anh chàng chắc là sẽ đến sớm, tại sao chúng ta không đưa họ đến xem nhà hát Mozart nhỉ?
– Đồng ý! – Ann vui vẻ xác nhận. – Chúng ta sẽ giới thiệu với họ con ma!
Trưa hôm sau, hai chị em nhà Parker chơi quần vợt với Evelyn và Audrey đến bốn giờ. Rồi họ bỏ vợt để bắt đầu chuển bị cho buổi khiêu vũ sắp tới.
– Em còn đủ thời gian để gội đầu thôi! – Ann nói.
Liz không trả lời. Cô đang đọc một tin nhắn qua điện thoại mà cô vừa tìm thấy trên bàn viết.
– Lại có chuyện này nữa! – Cô kêu lên.
Ann nhảy ngay đến bên cạnh Liz:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Liz chìa tin nhắn cho em gái xem:
– Ken Scott và Chris Barton đã gọi để bảo chúng ta rằng họ rất tiếc không thể đến dự buổi khiêu vũ tối nay. Dù vậy họ hy vọng lần sau chúng ta sẽ lại mời họ!
Chương 8