Trong lúc các cô không nén được sự thất vọng, người nữ danh ca buồn bã nói thêm:
– Các cô có biết rằng tôi hối tiếc biết chừng nào không …?
Khi đó Ann giải thích rằng hội trường của Starhurst thật sự quá nhỏ để chứa số lượng khán giả đã được dự trù.
– Nhà hát Mozart là giải đáp đã được tìm thấy trong bài toán của chúng tôi. – Cô kết luận. – Có lẽ chúng tôi khó từ bỏ nơi này.
– Nghe đây! – Gloria Millford thình lình đề nghị. – Tôi chưa bảo rằng tôi không sửa chữa lỗi lầm của mình. Tôi sẽ để cho Giám đốc những chuyến lưu diễn của Wilson thêm một tuần nữa để họ xác nhận với tôi, việc thuê nhà hát này. Quá thời hạn đó, nếu như tôi không nhận được gì về phía họ, tôi sẽ xem như họ không tiếp tục kế hoạch của mình và lúc đó các cô sẽ có khả năng diễn ở đây vở hài nhạc kịch của mình.
– Ồ! Cám ơn bà! – Liz và các bạn của mình kêu lên.
Người cựu danh ca sắp rời họ thì bỗng Doris run giọng khai báo với ba:
– Bà có biết … chúng cháu đã trông thấy … một con ma … ở hàng ghế nơi bao lơn thứ ba. Bà có thể …
Gloria Millford khẽ cười và thân mật vỗ nhẹ lên vai Doris:
– Một nhà hát cũ kỹ, nhất là nó không được sử dụng nữa, thông thường tàng trữ nhiều con ma, cháu yêu mến! …. Những hồn ma của những diễn viên đã khuất quay trở lại nơi này dạo chơi một vòng. Thật ra không có gì có thể khiến các cháu phải hốt hoảng cả. Bà vui vẻ nói thêm. Biết đâu có thể là hồn ma của Hamlet đang di dạo trên ấy. Các cháu đừng ngạc nhiên!
Ann hỏi bà về ý nghĩa của những bức tượng và những hình nhân bằng sáp ở rải rác khắp nhà hát.
Gloria Millford luôn tươi cười trả lời rằng chính bà đã đặt chúng vì ý tưởng lập dị của mình để “tạo một bầu không khí”. Sau đó bà từ giã các cô gái, gởi cho họ một cái hôn gió trên đầu ngón tay như trên sân khấu và biến mất trong hậu trường nơi bà đã đột ngột xuất hiện cách đó không lâu.
– Bà ta dễ mến quá nhỉ! – Ann kêu lên khi bà Gloria đã đi khuất. – Dĩ nhiên, bà ấy đùa khi nói về những con ma đang dạo chơi ở đây. Doris, bạn đửng tự làm khổ mình nữa, có được không?
Và cô khẽ vỗ lên vai bạn mình. Doris không có vẻ giờ đã được hoàn toàn thuyết phục. Dù sao, nếu những con ma đó có thật, mình mong không gặp một con nào cả! Cô bé sợ sệt thở dài. Hồn ma mà mình trông thấy ở bao lơn thứ ba không phải là hậu quả của trí tưởng tượng của mình đâu. Các bản cũng đã trông thấy nó như mình. Các bạn thú nhận đi, mình không được an tâm là cũng có cơ sở chứ!
Liz lắc đầu.
– Nếu bà Millford cho nhóm người mà bà nói với mình thuê nhà hát của bà, bạn sẽ không còn cơ may gặp những chuyện rùng rợn ở đây nữa đâu Doris! Vấn đề sẽ được giải quyết dứt điểm.
– Viễn cảnh đó khiến các cô gái phải sa sầm nét mặt. Tuy nhiên họ từ chối là mình bị thất vọng. Họ tiếp tục quan sát khắp nơi. Cho dù họ chỉ còn một chút hi vọng mong manh họ cũng phải thực hiện một cách nghiêm túc nhiệm vụ bà Randall đã giao phó cho họ.
Liz chợt phát hiện một cầu thang đưa xuống bên dưới sân khấu. Cả nhóm lò mò lao về phía dưới.
Nơi này rất dơ bẩn và phủ đầy mạng nhện, khiến cho không khí có vẻ huyền bí. Thật là một mê cung! Những phòng riêng nối tiếp nhau với những con số to lớn trên cánh cửa. Những cánh cửa mang số 1 và số 2 được trang hoàng với những ngôi sao.
Hai chị em nhà Parker và các bạn của mình cho rằng đó là những gian phòng rộng nhất và sang trọng nhất, dành cho những ngôi sao. Tầng hầm thứ nhất này nối tiếp một tầng khác, rộng hơn rất nhiều, chạy hết gian phòng nói trên.
Chính nơi đó là phòng chứa trang phục và phụ tùng diễn xuất khác. Điều kỳ lạ là nó vẫn còn đầy rẫy cho nên các cô gái có thể nhận thấy khi chiếu đèn pin của họ vào đó.
Trong những tủ chứa phục trang khổng lồ, những trang phục các kiểu được treo trên những mắc áo. Quả là một kho tàng quý giá đối với các diễn viên trẻ của chúng ta!
– Nếu như bà Millford cho phép chúng ta, – Liz tuyên bố, – chúng ta sẽ khai thác trong những kho dự trữ này cho vở kịch của chúng ta!
– Các cô bé hăng hái tìm thứ có thể hợp với họ nhất. Cuối cùng các cô phát hiện ra một tủ đầy những trang phục của thời đại vua Louis XV.
– Cái này là một khám phá kỳ diệu? – Ann hân hoan kêu lên.
Và cô bé liền sung sướng sục sạo trong đống nhung, sa-tanh và ren. Evelyn hắt hơi thật ồn ào, một lần nữa và thêm một lần nữa đến nỗi nước mắt chảy dài trên gò má.
– Mình xin bạn hãy dừng lại! – Cô bé rên rỉ. – Những thứ đó đầy bụi và thuốc trừ mối mọt đủ để mình chết ngạt.
Các cô gái vui cười đi tiếp, không bao lâu họ đi vào một gian phòng (lại một kho dự trữ nữa) nơi những bộ giáp sắt đủ các loại được đặt thật thẳng trên giá của chúng, một số giữ trong bao tay của mình một cây thương. Một số khác với cái mão có nắp như chứa đựng bên trong những kỵ sĩ vô hình. Dãy chiến binh đó có cái gì đó khá ấn tượng.
– Chúng ta đừng ở lại đây nữa. – Doris lo sợ nói khẽ. – Nơi này khiến mình nổi da gà!
Nó vừa nói xong thì chùm ánh sáng của nó dừng lại nơi một bóng dáng cao to ở cuối phòng.
– Các bạn nhìn kìa! Cô bé kêu lên sợ hãi. Nhìn kìa!
Bộ giáp sắt từ từ di chuyển dọc bức tường, không gây một tiếng động …
Chương 3
MỘT GƯƠNG MẶT NGỤY TRANG
Sáu cô bạn sững sờ không thể rời mắt khỏi bộ giáp sắt. Thình lình nó quay lại đối diện với họ. Nó có vẻ tựa lưng vào tường. Một cánh cửa chợt mở ra sau lưng nó, rồi đóng lại với một tiếng vang khô khan. Bộ giáp sắt không còn động đậy nữa.
– Liz! – Ann kêu to. – Có ai đó ẩn trong bộ áo giáp sắt và vừa trốn thoát!?
– Hai chị em nhà Parker đồng loạt lao đi. Họ đẩy bộ áo giáp sang một bên và mở cánh cửa ngầm. Bên hông là một cầu thang đưa lên tầng trệt. Bên trên, có người đang chạy … và họ thấy mình đang ở ngoài đường … hay đúng hơn là trong một con hẻm nhỏ chạy dọc một bên hông nhà hát. Không có một bóng người nào cả!
– Ann, chờ chị ở đó! – Liz nói nhanh. – Chị sẽ trở lại!
Cô bé chạy đến đầu hẻm, đưa ra con đường chính, nhưng không trông thấy một khuôn mặt khả nghi nào cả. Cô bèn tiến đến một phụ nữ đang chờ xe buýt, cô hỏi bà ta có trông thấy một người chạy ra khỏi đường hẻm không. Người phụ nữ trả lời rằng không.
Liz thất vọng quay về bên cạnh em gái.
– Em có nghĩ, – cô hỏi, – hắn cũng là người đóng giả hồn ma vừa rồi không?
– Em cũng không biết nữa, nhưng hình như chúng ta đang gặp một điều bí ẩn thật sự. Nếu như chúng ta không giải đáp được điều bí ẩn này và nếu người ta cho chúng ta mượn khán phòng, không khi nào những người khác sẽ chịu đến diễn ở đây.
– Em nói đúng. – Liz đồng ý.
Hai chị em nhà Parker quay về với các bạn của mình trong phòng vũ khí.
– Các bạn có thấy không? Liz giải thích. Bộ áo giáp đã khiến cho người ta sợ chỉ là một xảo thuật Nó chỉ có “mặt trước”. Như vậy rất dễ dàng cho một diễn viên … hay một ngừơi thích đùa xấu xa khoác nó vào và nhanh chóng thoát khỏi nó.
Một lần nữa Doris khăng khăng đòi quay về Starhurst.
– Tại sao vậy? – Ann phản đối. – Ở đây vui quá mà!
– Vui? Khi có chuyện gì thật sự vui mình muốn cười. Mình cam đoan với bạn rằng chuyện này khổng phải trường hợp đó!
Tuy vậy, cả bọn cố thuyết phục Doris ở lại … và cuộc quan sát tiếp tục, một lúc lên đến sân khấu, Evelyn tóm tắt ý kiến chung.
– Tòa nhà này khá cũ kỹ. Nếu chúng ta diễn vở kịch của mình ở đây, chúng ta cần phải có chuyên viên điều khiển các máy móc để phụ trách phần phông màn bối cảnh.
– Mình đánh cuộc với bạn, – Ann cười nói, – rằng những chàng hiệp sĩ của chúng ta sẽ sẵn sàng lao đến giúp đỡ chúng ta!
– Như vậy mình sẽ khuyên họ nên tập luyện cơ bắp. – Liz đáp trả. – Hãy nhìn những cái túi cát này một chút đi, chúng dành để đối trọng với những phông màn và không nhẹ đâu nhé! Nếu một túi rơi lên đầu chúng ta, brrr …!
Margaret Glenn bỗng chỉ hai lỗ hổng trên sàn, phía trước sân khấu. Một cánh cửa phủ chúng một nửa che chúng khỏi con mắt của khán giả.
– Cái này là cái gì? – Nó băn khoăn hỏi.
– Mình nghĩ nó là một nơi dành cho người nhắc tuồng. – Liz trả lời. – Người nhắc tuồng ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ bên dưới, chỉ nhô cái đầu lên ngang tầm sân khấu.