Vài phút sau, Ann đến gặp cô Rosemont.
– Xin cô cho phép em và Liz không ra sân khấu vào đầu màn thứ hai? Chúng em muốn lên trên kia một chút trong trường hợp con ma ẩn nấp trên đó!
Cô giáo âm nhạc từ chối không cho phép. Có những nguy cơ sẽ xảy ra. Ann vội vàng nói rõ rằng chị cô và cô chỉ muốn xem qua kẻ phạm tội nếu có thể, mà không tìm cách bắt hắn. Các cô sẽ hết sức thận trọng. Vì cô Rosemont trong thâm tâm nghĩ rằng con ma đó đã bỏ đi, cuối cùng cô đồng ý, Liz và Ann liền đi …
Mặc dù có mang theo đèn pin, hai cô vẫn không sử dụng, lặng lẽ leo lên đến hành lang thứ ba.
Khi đã lên đến đó, họ đứng lại lắng tai nghe ngóng. Nhưng âm nhạc đến từ sân khấu che đậy hoàn toàn tiếng động nhẹ nhàng của con ma … nếu như nó còn ở đó. Và nó còn ở đó không?
Khi mắt đã quen với bóng tối, hai chị em lùng sục một cách lặng lẽ trong hành lang rồi giữa những chiếc ghế ngồi của bao lơn thứ ba.
– Có khi nào nó đã lên gian phòng bí mật không? – Ann dọ hỏi.
– Nào, ta đi lên đó! – Liz không do dự quyết định.
Vì chính họ cũng vừa giẫm lên lớp phấn đã được rải trước mảnh gỗ di động, nên không thể biết được con ma đó có đi qua hay không? Do đó không chậm trễ, hai chị em leo lên cầu thang ngầ. Nhưng căn phòng trên cao trống rỗng.
Hai nữ thám tử trẻ thất vọng đi xuống tìm gặp cô Rosemont trên sân khấu để chia sẻ với cô thất bại của mình.
Phần còn lại của buổi diễn tập trôi qua suôn sẻ. Vừa mệt vừa sung sướng, các diễn viên trẻ trở về Starhurst để được nghỉ ngơi một cách xứng đáng.
Ngày hôm sau, ngay đầu buổi trưa, cha, mẹ và thân nhân khác của học sinh cũng như bạn bè của họ bắt đầu đến Penfield. Vì không ai muốn đế ntrễ đêm trình diễn.
Chú Dick và cô Harriet cũng vậy, đến thăm hai cô cháu rất sớm. Nhưng Ann và Liz quá bận rộn chuẩn bị vào giờ chót cho nên không thể ở lâu bên họ được.
– Chúc các cháu tối nay may mắn! – Sau khi hôn từ biệt hai cô gái một cách nồng nhiệt, cô Harriet nói:
Bà dự định ăn tối với anh bà trong một nhà hát của Penfield trước khi đến dự đêm trình diễn.
Cuối trưa, Liz nói với Ann:
– Chúng ta chưa có thời gian quan sát bức tường phía trước sân khấu nhà hát Mozart. Nếu bà Randall cho phép, chúng ta sẽ đi đến đó trước các bạn tối nay, và chúng ta sẽ lợi dụng thời gian đó xem qua những chữ to đó.
– Đồng ý!
Khi được bà Hiệu trưởng cho phép, hai chị em lên đường trước các bạn nữa giờ. Vì để điều chỉnh ánh sáng, hai cô đã học cách vân hành dàn đèn, các cô không gặp khó khăn khi bật đèn trên sân khấu.
Nóng nảy muốn kiểm tra sự nghi ngờ của mình, hai cô thám tử trẻ hợp sức đưa cây thang lớn nhất sát bức tường phía trước và bên hông của sân khấu. Một loại hành lang nhỏ bằng sắt chạy sau những chữ lớn. Liz và Ann trèo lên đó. Để đi nhanh hơn, Liz bắt đầu bằng chữ M và Ann bằng chữ T.
Cả hai bắt tay vào việc, mỗi cô một đầu lối đi.
– Vô ích, chỉ là lỗ hổng trống rỗng đầy bụi! – Ann thông báo hầu như ngay tức khắc.
– Về phía chị cũng không có gì! – Liz tuyên bố.
Chữ O và chữ R cũng được lần lượt kiểm tra. Không kết quả! Liz vừa đi đếm chữ Z thì nó sung sướng kêu lên:
– Ann! Chị tìm ra một vật!
Và Ann trông thấy chị nó lục lạo bên trong cái hốc rồi rút ra … một nắm đầy đá quý chiếu lấp lánh.
Hai chị em im lặng không thể nói gì trong một lúc. Như vậy, đó là sự thật!
Họ vừa khám phá ra một bí mật của nhà hát Mozart!
– Những nữ trang này phải chăng đã bị đánh cắp trước đây của bà Millford?
– cuối cùng Ann khẽ nói.
– Sau lời bà đã mô tả, thì chắc chắn rồi! – Liz trả lời. – Nhưng đơn giản hơn hết là đưa cho bà ấy xem ngay tức khắc …
Hai chị em thận trọng để những dây chuyền lộng lẫy, những vòng đeo tay lấp lánh và những chiếc nhẫn cẩn ngọc tuyệt đẹp ở đáy túi. Rồi họ rời lối đi và đã xuống đến các bậc thang khi họ nghe những đứa bạn đến sớm nhất.
Nhìn qua đồng hồ đeo tay, Liz nhận ra mình và Ann không còn đủ thời gian đi gặp bà Millford. Họ phải đi thay quần áo và trang điểm.
– Ta hãy chờ sau buổi trình diễn để đem trả lại những tài sản của bà. Ann khuyên. Trong khi chờ đợi, ta hãy giấu những nữ trang này ở đâu đó.
Chỉ còn tìm một chỗ để giấu. Một trong những lỗ trống để người nhắc tuồng ngồi đã bị bỏ trống, tạo nên một loại hộp nhỏ. Tạm thời nó tạo thành một tù sắt lý tưởng. Vì nó không còn được sử dụng nữa. Không ai định nhìn vào bên trong!
Hai chị em vừa giấu kho tàng của mình vào bên trong chỗ đã định thì nhóm bạn cuối cùng cũng đã vào khán phòng. Ngay tức khắc sự náo nhiệt bắt đầu.
Giữa những tiếng cười và trò chuyện, mỗi cô diễn viên trẻ đều đã được trang điểm và mặc trang phục biểu diễn. Liz và Ann đang ngắm nhìn nhau thì họ được báo là khán gải bắt đầu đến.
Không bao lâu, khán phòng chật ních người. Thật thành công! Những công tác từ thiện của Penfield sẽ thuyền trưởng Parker nhập được nhiều! hơn nữa các diễn viên sẽ không làm cho khán giả tin tưởng vào họ phải thất vọng! Như đã thoả thuận, Ken, Chris và bạn bè của họ đã chốt ở nhiều điểm chiến lược và mở to mắt ra canh chừng.
Vào giờ đã định, dàn nhạc bắt đầu khai mạc và màn được kéo lên. Cảnh mở màn diễn ra thật tuyệt. Cuối màn một tràng pháo tay vang dội.
Rồi một thời gian chuyển tiếp đến. Trong lúc đó Audrey Freeman trình diễn một vũ điệu. Nó vừa chấm dứt một loạt bước khiêu vũ phức tạp và sắp nhận được tiếng vang của sự thành công thì thình lình tất cả các ngọn đèn vụt tắt.
Theo sau là một sự im lặng kinh ngạc mà hầu như bị phá vỡ ngay sau đó bởi một tiếng thét hãi hùng vang lên.
Liz và Ann đang ở trong hậu trường nghĩ đến một sự cố giống hệt như đã xảy ra xưa kia, khi những nữ trang của bà Millford bị đánh cắp.
Hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Chương 25
TẬP TRUNG HOẢ LỰC VÀO CON MA
Nhiều tiếng kêu vang lên trong khán phòng, rồi nhiều tiếng la hét, hầu như mọi người đều biết câu chuyện bí ẩn của những món nữ trang bị đánh cắp.
Trong khán giả cũng có nhiều người nghe nói về sự kiện đó. Cho nên rất đông người đầy e ngại chờ đợi phần tiếp theo … phải chăng một phát súng sẽ vang lên? Một ai đó sẽ bị thương? … Nhưng không xảy ra điều gì khác.
Trong lúc đó, Ann, sau sự kinh ngạc lúc ban đầu nhận ra rằng phải nhanh chóng tái lập lại ánh sáng. Co mò mẫm tìm đường đến hộp điện và điều khiển các cần điều khiển ánh sáng của sân khấu. Những bóng đèn bắt đầu chiếu sáng ở mọi nơi.
Liz là người đầu tiên báo động. Một người đàn ông trẻ, tóc hung đỏ, đang quỳ xuống phía trước sân khấu và đanh lôi ra những món nữ trang ra khỏi hốc dành cho người nhắc tuồng.
– Buông cái đó xuống! – Liz thét lên và lao đến hắn.
Tất cả học sinh đang diễn đồng loạt lao lên người kẻ cắp. Hắn cố thoát. Các cô gái giữ chặt. Bỗng Toby Green xuất hiện trên sân khấu. Khi thấy gã đàn ông đang vùng vẫy trên sân khấu, hai tay đầy nữ trang, lão kêu to:
– Sid Lupper! Đồ phản bội! Mày là kẻ trộm! quan sát cảnh tượng với sự hoang mang. Liz bèn buộc hai người đàn ông phải giải thích:
– Trước hết, – cô nói, – tôi muốn biết đây có phải là nữ trang của bà Millford không?
– Rất chính xác. – Toby Green trả lời. – Và tôi muốn biết ai đã nhét chúng vào cái lỗ hổng này. Tôi đã hai mươi lần nhìn vào nó mà chẳng tìm thấy gì.
– Tôi có thể trả lời câu hỏi này. – Ann mỉm cười trả lời:
– chính chị tôi và tôi đã để chúng ở chỗ đó.