Liz và Ann biết rằng hắn có thiện chí.
– Chúng tôi sẽ không khiếu kiện nếu câu chuyện của anh là thật như tôi đã tin, cô gái lớn nhà Parker nói. Nhưng anh phải rút nó ra ngay khỏi thị trường và anh phải thông báo rằng nó là một bản ăn cắp của bàn chính.
– Những phòng thuyền trưởng Parker Moderna đã thực hiện việc ghi âm các đĩa nhạc sẽ lo vụ việc đó theo lệnh của tôi. Công việc này sẽ khó khăn cho tôi nhưng phải làm sáng tỏ thôi và trả sự công bằng cho các cô. Và sẽ có một thông báo trên sóng phát thanh của đài Penfield.
Bà Randall hỏi Harry Stemple đúng ra ông Horst là ai? Ông ta cũgn không biết và Jackson cũgn không biết gì hơn. Bỗng Ann nảy ra một sáng kiến:
– Có phải ông Horst là Paul? Và tóc của ông ta màu hung đỏ phải không? …
Đúng thế ư? Vậy trong trường hợp này, chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra hắn ngay ở Penfield này!
– Cảnh sát sẽ giúp chúng ta! – Jackson xác nhận.
Sau khi hai người đàn ông đi, bà Randall nhìn hai chị em với một nụ cười hiền dịu.
– Các cháu, ta rất hài lòng rằng câu chuyện bí ẩn đó phần nào đã được sáng tỏ. Ban giám khảo nhà trường đã từng thất vọng vì phải bỏ đi bài hát của các cháu.
– Còn chúng cháu thì sao nào! – Ann vui sướng reo lên. – Cũng may tất cả có vẻ đã được thuyền trưởng Parker xếp. Cháu cược rằng không bao lâu nữa Paul Horst sẽ bị bắt.
Hai chị em hoàn toàn sung sướng, cám ơn bà Hiệu trưởng đã bỏ tiền túi ra thuê thám tử tư. Không bao lâu cả ngôi trường đã biết đoạn kết của cuộc điều tra. Letty lo rằng mình sẽ bị liên can trong một câu chuyện có thể bị trừng trị hợp pháp đã đóng cửa phòng không hé răng nói một lời nào.
– Sự sợ hãi sẽ là một bài học tốt cho nó! – Ann nói – Ta không quan tâm đến nó nữa.
Nhưng Liz mơ màng nói khẽ:
– Ann! Chị biết nơi cất giấu kho tàng của nhà hát Mozart.
Chương 24
CON MA, NHỮNG BUỔI DIỄN TẬP VÀ … KHÁM PHÁ!
Ann sửng sốt đánh rơi chiếc bánh vào ly sữa. Nó không tin vào tai của mình.
– Cái gì? – Nó ấp úng nói. – Chị đã tìm ra bí mật?
– Dù gì chúng ta cũng có một dấu vết nghiêm túc để chúng ta truy tìm kho tàng được cất giấu. Hãy chú ý rằng chị đã bảo kho tàng vì không biết gọi vật được cất giấu kia là gì?
– Dấu vết đó là gì? Em xin chị, Liz, đừng làm em khổ thêm nữa!
Liz mở hộc tủ bàn học và rút ra một phong bì:
phong bì mà Mattie đã tìm thấy trong phòng của Fritzi và có cái tên Mozart viết trên một mẫu giấy.
Ann mở to mắt tỏ vẻ không hiểu.
– Ann, – Liz nói tiếp, khi ở phòng ghế sát dàn nhạc và nhìn vào bên hông sân khấu, cái gì ngay tức khắc đập vào mắt?
– Một mảng tường nhô ra bao quanh lên trên … với cái tên Mozart viết bằng chữ to.
– Hoàn toàn chính xác. Những chữ đó nổi lên. Phía đằng sau chúng có thể là rỗng. Nếu như có cái gì đó ẩn bên trong những chỗ rỗng đó ở tít trên cao, ai sẽ đến đó xem được nhỉ?
Lúc đầu khuôn mặt của Ann tỏ ra hoàn toàn sửng sốt. Nó chợt sáng ra và kêu lên:
– Liz, chị thật tài giỏi! Thật vậy, em chắc chắn rằng chị vừa tìm ra chìa khoá của bí mật. Khi nào chúng ta đến thám hiểm cái tường đó?
Nhưng nhiều ngày qua đi mà hai cô không sao thực hiện được kế hoạch của mình. Nhà hát Mozart luôn đầy ắp thợ mộc, thợ sơn và nhân công hoạt động để nó phục hồi. Buổi tối được dành cho những buổi diển tập vở “Xin chào mùa xuân!”, do đó sân khấu luôn đầy ắp người.
Hai chị em nhà Parker cố ghìm mình cùng tham dự những buổi diễn tập đó.
Được hoá trang thành những thanh niên quý tộc thế kỷ thứ XVIII, họ phải song ca nhạc phẩm của mình, rồi hát lại một lần nữa với điệu vui tươi hơn, sau khi mặc lại những chiếc áo khiêu vũ rất hiện đại.
Evelyn không ngừng khen ngợi bản nhạc của họ. Liz và Ann cũng mong khán giả thích nó như Evelyn. Một buổi tối ngay trước giờ giới nghiêm, bà Randall đến phòng học của hai chị em. Bà vừa nhận được ít phút trước đó một cú điện thoại của ông Jackson, bà cho biết. Vì lương tâm nghề nghiệp, người thám tử trung thực đó đã cố gắng lần chót truy tìm gã Paul Horst để bắt. Nhưng ông đã kiểm tra địa chỉ được để lại cho Harry Stemple là giả và dấu vết bị cắt đứt, có thể tên lưu manh Horst chỉ định tiếp xúc với người phát hành nhạc phẩm của hắn khi nào hắn muốn.
– Có thể, – Ann đặt giả thuyết, – kẻ ăn cắp nhạc phẩm của chúng ta biết rằng chúng ta đã lột mặt nạ hắn?
– Hy vọng rằng không! – Liz thở dài.
Cuối cùng, đêm tổng diễn tập vở “Xin chào mùa xuân!” cũng đến. Hầu hết nữ lưu trú sinh của trường Starhurst trong tình trạnh kích động cao độ. Một số chắc chắn đã quên kịch bản của mình và bị tê liệt do sợ hãi, suýt bật khóc.
– Chúng ta chỉ còn thiếu, Ann nói đùa, một sự xuất hiện của con ma ở bao lơn thứ ba! Như vậy là trọn gói.
– Suỵt! – Liz vội vàng ra lệnh. – Ann, đừng nói đến con ma nữa. Từ đó có nguy cơ thêm vào sự sợ hãi chung!
Buổi diễn tập bắt đầu. Phông màn thật đẹp. Các diễn viên trẻ tới lui một cách dịu dàng trong y phục của thời đại. Màn thứ nhất diễn ra suôn sẻ. Mỗi học sinh diễn vai của mình một cách hoàn hảo. Rồi thình lình đúng lúc fàn đồng ca chấm dứt phần này sắp cất tiếng hát. Doris sợ hãi hét to. Nó đưa ngón tay run rẩy chỉ về hướng bao lơn thứ ba:
– Ma! – Nó thét to.
Mọi người ngẩng đầu lên. Trên kia một hình dáng kỳ lạ màu trắng, di chuyển chậm cạhp, hình như được một hơi thở huyền bí mang đi. Ngay tức khắc, trên sân khấu xảy ra một sự hoảng loạn, la hét và xô đẩy lẫn nhau.
– Nơi này có ma! – một học sinh nói.
– Có cho vàng tôi cũng không trình diễn ở đây! – một học sinh khác khẳng định.
Liz và Ann biết rằng phải làm một điều gì đó ngay tức khắc để khống chế sự sợ hãi của các bạn mình. Nếu không, sẽ phải vĩnh biệt “Xin chào mùa xuân!”.
Hai cô chốt mỗi đầu sân khấu ngăn không cho các bạn chạy trốn.
– Nào, bình tĩnh lại đi. – Ann van nài. – Ma không tấn công ta được, chúng vô hại. Chúng chưa bao giờ làm hại ai cả.
– Các bạn thấy rõ đó, – về phía mình Liz cũng giải thích, – đó là một kẻ đã đùa để khiến cho các bạn sợ hãi. Các bạn sẽ không để cho người ta cười vào mũi mình chứ. Mình mong là như vậy!
Dần dần các cô gái xấu hổ về thái độ của mình, bình tĩnh lại và ở yên tại chỗ.
Không, họ sẽ không cư xử … như những kẻ hèn nhát. Trái lại, họ dũng cảm trở lại giữa sân khấu và cất tiếng đồng ca.
Tuy nhiên, các cô gái của dàn đồng ca vẫn đưa mắt nhìn lên bao lơn thứ ba, bây giờ đã trống vắng và tối om. Như thường lệ, con ma đã biến đi hầu như ngay sau khi xuất hiện.