– Nhưng, nếu như thế, chúng ta sẽ làm gì với tất cả các vé chúng ta đã bán trước đó? – Ann thất vọng nói lớn.
– Chúng ta sẽ trả lại tiền mua vé. Chúng ta còn có thể làm gì khác hơn được?
– Tiền đó dành cho công tác từ thiện! – Liz nhắc nhở bà. – Thưa bà, cháu xin bà hãy hứa với chúng cháu rằng chúng ta sẽ trình diễn ở trong nhà hát đó. Bà Millford đã hứa theo dõi và đích thân lo lắng cho sự an toàn của chúng ta.
– Hơn nữa, – Ann ngắt lời với sự hăng hái quen thuộc, – có phải ở Penfield có chương trình đô thị hoá phải không, thưa bà?
– Chắc chắn là có!
– Như thế là nhà hát Mozart chắc chắn đã được kiểm tra và không thể có sự cố nghiêm trọng. Tai nạn của Liz chỉ thuần tuý là một … tai nạn!
Cuối cùng bà Hiệu trưởng hứa sẽ suy nghĩ thêm trước khi quyết định dứt khoát. Hôm sau bà sẽ cho biết câu trả lời của mình.
Thế mà, ngày hôm sau, vấn đề đã được giải quyết dứt điểm nhưng không phải do bà Randall. Thật vậy, buổi sáng, bà Hiệu trưởng nhận một bức thư ngắn cùng với một lá thư chính thức thông báo rằng nhà hát Mozart không hội đủ những yêu cầu đòi hỏi của những luật lệ an toàn. Do đó từ nay không ai được sử dụng nó. Bà Millford tỏ sự hối tiếc về việc những lưu trú sinh của trường không có chỗ diễn và bà cũng buồn cho chính mình.
– Vừa đúng lúc tôi lập kế hoạch sữa chửa nó! – Bà ta nói.
Ann được gọi lên văn phòng bà Hiệu trưởng, bà đưa cho nó xem bức thư và mảnh giấy.
– Thật ra như thế này vẫn hơn! – Bà Randall thở dài thay cho lời bình phẩm.
Ann rất thất vọng. Cô cũng biết bà Hiệu trưởng cũng như các học sinh của trường đã mơ ước thu được nhiều tiền cho công tác từ thiện. Sự thất vọng quá lớn và quá tàn nhẫn.
Ngoài ra, Ann cũng nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cô càng tin tưởng rằng có cái gì đó không ổn trong việc cấm nhà hát hoạt động.
– Xin phép bà cho cháu xem văn bản chính thức có được không ạ? – Cô bé hỏi sau một lúc suy nghĩ.
Bà Randall đưa cho cô … Không sai, đúng là bản chính. Mảnh giấy có tiêu đề và địa chỉ của cơ quan có liên quan. Chữ ký là của Roy Hutton, thanh tra phụ trách đô thị hoá.
Ann thở dài trả lại tờ giấy. Tin tức nhanh chóng loan ra như một dây thuốc súng trong trường. Học sinh không che đậy sự thất vọng. Nhiều học sinh đã vô cùng hãnh diện vì đã bán được nhiều vé, bây giờ thất vọng với ý nghĩ sẽ phải trả lại tiền vé. Vả lại, còn số lớn phụ huynh và học sinh trong số đó có chú và cô của hai chị em nhà Parker – phải dự tính trước để tham dự buổi trình diễn …
– Chà, thật là một tai hoạ bất ngờ. – Liz than thở khi cô em đến bao tin. – Bà Millford cũng thất vọng không kém. Bà muốn thu được lợi từ nhà hát cũ kỹ bằng cách cho thuê nó!
Vài phút sau, sau khi đã rời phòng y tế, Ann trông thấy Letty đang ba hoa ở giữa một nhóm học sinh trong đại sảnh.
– Tao rất mừng, nhà hát Mozart từ nay sẽ bị cấm, – con nhỏ thổ tả nói.
– Tại sao vậy? – Ann đến gần hỏi.
– Ồ, tao có lý do của tao …
Thái độ của Letty khiến cô con gái út nhà Parker phải suy nghĩ. Liệu con bé dữ dằn này có dính dáng đến vụ cấm nhà hát không nhỉ? Ann quyết định bí mật theo dõi nó, có thể phát hiện ra một vài dấu vết nào đó thì sao? Vào cuối trưa, việc theo dõi đã có kết quả.Ann trông thấy Letty nói chuyện với Fritzi Brunner.
Cuộc gặp của hai người diễn ra trên chỗ nghỉ vắng vẻ ở tầng hai. Ann nấp vào chỗ lõm của một cánh cửa, lắng tai nghe.
– Tất cả diễn ra tốt đẹp, Fritzi, – Letty hân hoan nói với f.
– Như vậy vở “Xin chào mùa xuân!” không được diễn ở nhà hát?
– Chính xác!
Hai người chia tay vì có ai đó lên cầu thang. Ann cho rằng nghe được ngần ấy cũng đủ. Letty lún sâu vào vụ này rồi. Chỉ còn phải tìm hiểu bằng cách nào.
Ann đuổi theo Letty.
– Chờ chút đã. Tao có chuyện muốn nói với mày!
– Còn tao, – Letty phản đối thô bạo, – tao không mất thời gian với màt.
– Tao đã nghe những gì mày nói với Fritzi và tao buộc mày phải giải thích.
Nhưng Letty đẩy mạnh Ann sang một bên rồi chuồn nhanh. Ann do dự không muốn chạy theo nó. Rõ ràng nó không thể cho ai biết sự thật. Có lẽ Ida sẽ nói nhiều hơn. Dù sao nó quá đần độn để tránh né một cách khéo léo những câu hỏi.
Ann lao đến căn phòng của chúng nó. Cũng may Ida chỉ có một mình.
– Mày biết gì về vụ nhà hát Mozart bị cấm đoán? – Ann nói nhanh vào vấn đề.
– Ơ … Không biết gì cả! …. – Nó lắp bắp nói.
Không khoan nhượng, Ann hỏi nó tới tấp. Cuối cùng con bé đần độn khẽ nói:
– Tao không thể phản bội lại Letty!
– Còn tao không muốn tạo phiền phức cho nó và chỉ muốn mày nói cho tao biết những gì mày biết. Nếu không, mảy hãy coi chừng! Ta rất có thể sẽ trở thành hung dữ!
Ida sợ hãi liếc vội về phía cửa những mong Letty lúc đó xuất hiện để giải cứu nó.
Thế là Ida nói nhanh một thông tin với giọng run rẩy, thật nhỏ, rất khó nghe.
– Nếu mày muốn biết sự thật về việc đóng cửa nhà hát Mozart, mày nên gặp vị hôn phu của Fritzi! Ann không khai thác được gì hơn nữa.
Chương 18
MICHAEL LÀ AI ?
Liz đã ra khỏi phòng y tế. Hai chị em nhà Parker trong phòng học của mình, bàn bạc sôi nổi những thông tin thu thập được của Ann. Bí mật chưa được làm sáng tỏ, càng lúc càng dày đặc hơn bao giờ hết. Tại sao lại là anh chàng hôn phu của Fritzi. – Nếu như thật sự có một anh chàng như thế! – Lẽ nào hắn lại mong nhà hát Mozart vĩnh viễn đóng cửa?
Tuy nhiên, nếu hắn có dính dáng đến vụ gì đó thì có nên nghi ngờ thì có nên nghi ngờ hắn đã đóng vai trò làm con ma? Và có phải hắn cũng là nhân vật đã lấy bản nhạc “Tất cả đều bí ẩn” từ tay của Liz vào cái đêm hai chị em bị ném xuống hồ bơi?
– Chị chỉ thấy một cách duy nhất để có lời giải đáp cho những câu hỏi này. – Liz nói để kết luận. – Đó là đi đến phóng của Fritzi để hỏi cho ra lẽ, Ann!
Hai chị em lên tầng ba, nơi dành làm phòng ngủ của nhân viên phục vụ. Họ gõ cửa phòng của Fritzi. Họ vô cùng ngạc nhiên, khi Mattie cô gái vẫn làm vệ sinh cho phòng của họ, là người mở cửa cho họ.
– Ủa, Mattie! Như vậy chị đã trở về rồi sao? – Ann kêu lên.
– Đúng rồi, thưa hai cô, tôi đã trở về trưa nay.