Suy cho cùng, như vậy có lẽ tốt hơn! Chắc chắn cô ta sẽ nói dối và từ lúc đó sẽ cảnh giác hơn.
Sau khi đi dạo buổi trưa, rồi một bữa ăn nhẹ thịnh soạn, tất cả học sinh trường Starhurst tập hợp lại để nôn nóng chờ đợi kết quả cuộc thi sáng tác nhạc.
Giữa một nhóm nhỏ, Letty tiếp tục huênh hoang rằng, chắc chắn nó sẽ chiến thắng. Cuối cùng cô Rosemont xuất hiện. Tất cả đều nín thở. Sau khi lược qua các tên của thành viên ban giám khảo – trong đó có bà Hiệu trưởng – giáo sư âm nhạc tuyên bố:
– Hội đồng giám khảo rất ngạc nhiên về tài năng âm nhạc của học sinh trường Starhurst. Có thể nói tất cả những bản nhạc đều hay. Nhưng không may là chúng tôi chỉ có thể chọn bốn bản cho nhu cầu vở nhạc kịch “Xin chào mùa xuân!” của chúng ta. Để chúng tôi chọn lựa được tốt, chúng tôi dựa theo nhiều tiêu chuẩn. Trước hết, điệu nhạc phải phù hợp cho thể loại kịch của chúng ta.
Sau đó chúng tôi quan tâm đến sự độc đáo của âm điệu. Do đó chúng tôi đã xếp qua một bên những nhạc phẩm có thể lặp lại ít nhiều những điệu nhạc đã được biết đến, để cuối cùng giành vòng nguyệt quế cho bốn thí sinh sau đây …
– “Marianne Smith! …. Xin mời em đến đây thể hiện tác phẩm của mình! ….”.
Mọi người vỗ tay rất to. Người trúng giải hạnh phúc, đỏ mặt, tiến về phía chiếc dương cầm và thực hiện yêu cầu. Mọi người lại vỗ tay to hơn nữa. Sau đó cô Rosemont nêu tên người trúng giải thứ hai:
– Dorothy Tompkins đã sáng tác một bản nhạc song ca mà Suzan và Hida sẽ trình bày cho chúng ta thưởng thức …
Hai chị em nhà Parker chân thành vỗ tay. Họ nhận xét những tác phẩm được giải thật xứng đáng và không có chút ảo tưởng về cơ may của mình. Người được giải thứ ba được công bố. Browley. Lần này là một bản nhạc hài hước khiến cử toạ bật cười.
– Người trúng giải thứ tư sẽ là ai? – Doris khẽ nói. – Ồ! Cầu cho không phải là Letty! Nó quá kiêu căng và khoe khoang!
Liz và Ann thở dài. Chúng không muốn thú nhận rằng, tận đáy lòng mình, còn lung linh một tia hy vọng mong manh.
Cô Rosemont lại tái xuất hiện trước các học sinh. Cô sẽ công bố tên của ai đây? Cử toạ dán chặt mắt lên đôi môi của cô.
Chương 9
LỜI CÁO BUỘC ĐÁNG GHÉT
Trước khi công bố tác phẩm trúng giải cuối cùng, cô giáo bắt đầu. – Ban giám khảo yêu cầu những em không trúng giải không nên cảm thấy quá thất vọng. Các em thân mến, những bản nhạc của các em sẽ được hát và trình diễn sau này. Trường Starhurst rất hãnh diện có được những tài năng trẻ như các em.
Các học dinh lễ phép cười khi nghe lời phát biểu này và mong giáo sư nhanh chóng công bố người thứ tư trúng giải.
Cô Rosemont hiểu rõ sự nôn nóng của họ.
– Bản nhạc thứ tư và cũng là cuối cùng trúng giải là, – cuối cùng cô tuyên bố, – đã được viết do sự cộng tác của Liz và Ann Parker. Có tựa đề là:
”Tất cả đều bí ẩn”.
– Hoan hô! Thật tuyệt vời! – Evelyn thét lên, nó không kìm được sự vui mừng.
Nó lao đến ôm cổ hai chị em nhà Parker đang hân hoan. Dorothy Tompkins ra hiệu vỗ tay.
– Tựa đề rất phù hợp cho một bản nhạc do hai nhà trinh thám viết. – Cô lưu ý.
Cô Rosemont ra hiệu cho Liz và Ann tiến lên để thể hiện tác phẩm của mình … Một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên.
Letty Barclay giận dữ, bắt đầu vung tay múa máy để gây sự chú ý của giáo sư âm nhạc. Nhưng giữa sự huyên náo chung, không ai chú ý đến nó. Liz và Ann mỉm cười, thân mật cám ơn những lời khen tới tấp. Lúc đó, Letty thét lên to đến nỗi tất cả đều quay đầu về hướng nó. Người ta nghĩ cô gái đáng ghét sẽ bộc lộ tính khí nóng nảy của mình vì đã không được chọn. Thế mà trước sự ngạc nhiên của bạn bè, đó không phải là lời giận dữ phát ra từ đôi môi của nó …
Mà rõ ràng là một lời cáo buộc bất ngờ.
– Cô Rosemont! – Letty thét to với giọng kiêu kỳ của mình. – Bản nhạc của hai chị em nhà Parker không thể trúng giải được. Đó là một bản nhạc ăn cắp của người khác!
Học sinh sửng sốt nhìn nhau. Liz và Ann như bị sét đánh. Trong khoảnh khắc, họ không nói được lời nào. Rồi Ann phản đối mãnh liệt:
– Letty! Mày nói láo. Liz và tao đã hoàn toàn sáng tác từ lời đến nhạc.
– Đó là chúng mày nói! Còn tao, tao đã nghe điệu nhạc đó trong chương trình của đài phát thanh Radio- Penfield phát sóng cách đây hai ngày.
– Mày đã … sao? – Liz mở to đôi mắt nói lắp bắp.
Cô Rosemont rất bực dọc, cảnh báo rằng lời cáo buộc của nó rất nghiêm trọng. Nếu nó giữ ý đồ của mình thì phải có bằng chứng. Từ đây đến đó, cô yêu cầu cô gái bướng bỉnh phải giải thích thật chi tiết.
Letty không đòi hỏi gì hơn. Nó rất thích ba hoa trước đám đông … nhất là khi nó biết điều gì không tốt đẹp để nói về một bạn học của mình.
– Tôi có một nhân chứng! – Nó cam đoan với giọng trầm bổng đầy kịch tính.
– Ida … mày cũng đã nghe như tao! Tao nói có đúng không?
Ida có vẻ không thoải mái như bạn của nó khi bị chất vấn. Rồi nó cũng xác nhận lời tuyên bố của Letty … Đúng, hai ngày trước đó, ngay trước khi ăn xong điểm tâm, Letty và nó đã nghe đài. Bản nhạc mà chúng đã nghe mang một tựa đề khác và lời không hoàn toàn giống. Nhưng điệu nhạc thỉ giống hệt bản nhạc mà Liz vừa đàn.
Quay sang hai chị em nhà Parker, cô Rosemont hỏi:
– Các em có chắc là mình chưa bao giờ nghe điệu nhạc đó chứ?
– Hoàn toàn chắc chắn, thưa cô. – Liz và Ann đồng thanh trả lời.
– Do bận bịu nhiều công việc khác nên bà Randall không dự buổi công bố kết quả. Khi được cho biết lời cáo buộc của Letty, bà quyết định sẽ mở một cuộc điều tra trước khi xác nhận sự chọn lựa bản nhạc “Tất cả đều bí ẩn” của ban giám khảo.
– Ta thật sự tiếc, bà Hiệu trưởng tuyên bố với hai chị em, nhưng ta buộc phải đi đến cùng câu chuyện này.
Liz và Ann buồn bã về phòng. Một nhóm nhỏ các bạn thân thiết của chúng không bao lâu đã tụ tập tại phòng của hai cô bàn bạc về vụ này. Một số nghĩ rằng Letty đã nói dối để ám hại đối thủ:
điệu nhạc trong bài chỉ có thật trong trí tưởng tượng xấu xa của nó. Nhưng Ann, Liz, Evelyn và Doris không cùng quan điểm với chúng.
– Dù hay đặt điều như nó, – Ann giải thích, nó sẽ do dự khi bịa ra một câu chuyện như thế! Nó sẽ không dám đâu!
Dù sao đi nữa, Liz nhíu mày kết luận, bà Randall nói đúng. Ta phải đi điều tra đến nơi đến chốn mọi việc – nhưng đúng ra ta phải làm gí?
– Mình có một ý kiến! – Audrey Freeman nói lớn. – Chúng ta hãy thay phiên nhau nghe đài phát thanh Penfield. Chúng ta thay nhau nghe các chương trình của đài. Thế nào rồi cuối cùng một trong chúng ta sẽ nghe được bản nhạc mà Letty nói.
Lời đề nghị được tất cả đồng ý. Ngay tức khắc các nữ sinh đem thời khóa biểu của mình ra đối chiếu để hình thành một bản phân bố tùy thích. Sau khi xem xét kỹ, chúng có thể nhận thấy những giờ rảnh rỗi của mình. Phù hợp với chương trình hằng ngày của Đài phát thanh Penfield. Hầu hết học sinh đều có một đài trong phòng mình. Những đứa không có thì mượn của bạn bên cạnh hoặc nghe các chương trình trong phòng khác nơi tầng trệt.
Khi các bạn đã ra về. Liz và Ann còn xem xét lại vấn đề – Họ nhận thấy rằng việc đánh cắp bản nhạc của họ là phần cơ bản của câu chuỵên.
– Người ta đã lấy bản nhạc của mình để sử dụng nó! – Liz tuyên bố. – nhưng chị đã quyết định lột mặt nạ kẻ cướp.
– Em sẽ giúp chị. Dù cho (và đôi mắt thường sáng của Ann đầy nước mắt) …
cho dù phải mất nhiều ngày chúng ta mới được nghe bản nhạc đó on sóng phát thanh. Từ đây đến đó, ban giáo khảo có lẽ sẽ buộc phải chọn một giai điệu khác cho vở nhạc kịch của chúng ta. Vả lại … em rất muốn sớm tìm ra kẻ cắp của chúng ta …
– Theo ý chị, – Liz nói ra miệng ý nghĩ của mình. – Đã thật sự có một người đàn ông leo lên phòng của chúng ta … Cũng chính hắn đã đánh cắp bản thứ hai vào ngày chúng ta bị ném hổ bơi.
Nếu hắn muốn chiếm đoạt điệu nhạc của chúng ta, hắn muốn có thời gian để tung nó ra và tìm cách để chúng ta bị bê trễ, nhưng hắn có thể là ai? Là ai? …
Ngay sáng hôm sau, từ sáng tinh mơ, các bạn bè của hai cô bé thám tử và chính bản thân hai cô bắt đầu nghe những chương trình của đài phát thanh nhỏ của địa phương Penfield. Vào cuối trưa, chưa có cô nào nghe được điệu nhạc mà Letty đã thông báo.
Khoảng 5 giờ chiều, hai chị em nhà Parker tìm thấy ba lá thư trong hộp thư của họ. Một bức là của cô Harriet.
Sung sướng vì nhận được tin tức gia đình, Liz vội vàng đọc thư. Ann đọc qua vai chị. Cả hai bật cười:
cô Harriet bình luận một cách khôi hài về những chiến tích mới của Cora, còn được gọi là Coco, người phục vụ hậu đậu của bà …
Hai lá thư kia, một lá thư gửi cho Liz và lá thư kia cho Ann. Chính là Ken Scott và Chris Barton gửi. Chắc chắn hai chàng trai viết để xin lỗi về sự lỗi hẹn của mình vào đêm dạ vũ vừa qua. Ann mở thư của mình ra, và hầu như ngay tức khắc cô la lên:
– Liz! Nghe đây! Có ai đó thuật lại cho Chris rằng đêm dạ vũ đã bị dời ngày!
Chương 10