VN88 VN88

Truyện Ma Hồn Ma Hải Tặc Râu Đen

John ngừng một chốc và nói thêm:
– Henry, cậu biết đấy, tớ hoàn toàn không muốn đi xuống cầu thang này một mình. Còn nến thì tớ chắc chắn đủ cho cả hai chúng ta.
Ánh mắt của cậu bé có vẻ van lơn khiến Henry nhớ đến đôi mắt của con chó Butch của cậu.
Điều đang chi phối Henry là một phần cậu e rằng nếu cậu trở về nhà sẽ bị mẹ cậu giữ lại, một phần này nặng hơn. Nó có cảm tưởng rằng John cần cậu. Không phải lúc nào cũng có đồng loại cần đến sự giúp đỡ của cậu, hầu như là sự bảo vệ của cậu. Đặc biệt là John có vẻ như không bao giờ cần ai. Do đó Henry tự cảm thấy mình rất quan trọng và vô cùng được vuốt ve.
– Nào, Henry, ta đi thôi! – John lại nói với ánh mắt van lơn.
Hầu như sự hăng hái luôn thắng thế khi nó được sự vuốt ve động viên. Và Henry cuối cùng cũng thực hiện những gì John chờ đợi cậu như mọi khi.

Chương 5

Chiếc cầu thang có vẻ như xuống thấp thẳng đứng trong lòng đất. Henry đi sau John và đi sát vào người bạn. Cậu đặt một tay đặt lên vai bạn và tay kia chống vào những phiến đá lạnh lẽo nhẵn bóng như tìm kiếm điểm tựa. Hai đứa trẻ lặng lẽ xuống từng bậc thang. Những tiếng động bên ngoài, Tiếng xe chạy trong đường bên cạnh xa dần rồi trở nên càng lúc càng yếu đi. Không bao lâu John và Henry chỉ còn nghe những tiếng giọt nước. Dần dần chúng nó có cảm giác bị bao trùm bởi một tấm chăn ướt.
Thình lình Henry hét lên, đập lên ngực, lên gáy, vặn vẹo người, giậm chân. Do không thấy trên tường một mạng nhện đầy bụi bặm cậu đã thọc tay vào. Một con vật đen, có nhiều chân đã chạy trên cườm tay, leo lên cánh tay và chui vào cánh tay ngắn của áo sơ mi.
– Gì vậy Henry? Cậu suýt làm tớ đánh rơi cây nến!
– Một con nhện hay một con vật khác tớ không biết nữa, đã bò dọc cánh tay tớ! Nào John chúng ta hãy bỏ đi!
– Nó đi chưa?
– Rồi, tớ nghĩ là vậy.
– Vậy thì đừng nghĩ đến nó nữa, thế thôi.
– Ồ, không! Tớ sẽ bỏ đi. – Henry nói với giọng hết sức bình tĩnh, lạ lùng không muốn cho ai bàn cãi gì cả.
John hầu như muốn làm theo lời bạn, khi cậu bỗng có một sáng kiến. Cậu nhìn nhanh về phía độ dốc đáng chóng mặt của chiếc cầu thang.
– Khoan đã, Henry, nhìn kìa!

Henry đã bắt đầu đi lên cầu thang bỗng quay lại.
– Cái gì vậy?
– Chính lúc cậu la lên tớ đã định nói với cậu. Nhìn xuống dưới kia đi!
– Đâu? – Henry vừa nói vừa chỉ xuống bậc thang. – Tớ chẳng thấy gì cả.
– Kia kìa. – John nhấn mạnh, vừa che ánh nến vừa hất hàm chỉ chân cầu thang.
Henry vươn cổ ra.
– Tớ không hiểu, John… Hình như trong cái hầm này có ánh sáng. Làm sao mà…
– Tớ không biết. Theo cậu chúng ta đang ở độ sâu bao nhiêu hả?
Không chờ Henry trả lời, John cương quyết lao nhanh về phía trước.
Henry kêu to:
– Đừng bỏ đi như thế! Cậu mang nến theo, tớ phải thấy chỗ đặt chân để đi chứ!

Mặc dù không còn cần đến nến Henry vẫn thận trọng khi bắt đầu xuống cầu thang lại. Đồng thời cậu cũng tiếp tục phản đối “những kẻ có nến mà bỏ rơi bạn bè trong bóng tối”. Cậu nghe tiếng bước chân của John bỗng nhiên thay đổi nhịp điệu, chuyển sang một chuỗi tiếng trượt để rồi cuối cùng là một tiếng kêu cố nén lại.
Henry há hốc mồm một lúc rối thì thầm hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Bây giờ trừ tiếng nước nhỏ giọt và tiếng còi xe cấp cứu từ xa, cậu không còn nghe gì nữa cả. Bỗng cậu thét lên và cử động mạnh.
– John! John!
Để đi nhanh hơn, cậu tóm bàn tay phải vào cây trụ giữa cầu thang và hầu như buông mình trượt xuống dưới sâu.
John cũng có lẽ đang chờ cậu. Tiếng báo động vang dội các bức tường:
– Coi chừng các bậc thang!
Nhưng đã quá muộn, Henry, thật sự đã lao vào căn hầm bí mật của hải tặc Râu Đen. Cậu va mạnh vào John vì không kịp né sang một bên nên hai đứa trẻ cùng nhau lăn ra đất.
John là đứa đầu tiên tách được ra. Cậu đứng lên và nhìn Henry vẫn còn ngồi bóp cùi chỏ.
– Cậu điếc đặc rồi hả? Cậu không nghe tớ hét lên bảo cậu coi chừng các bậc thang hay sao?

Henry lắc đầu mấy cái liền để tỉnh lại. Vừa bóp cùi chỏ bị đau, cậu vừa ném cái nhìn giận dữ về phía cầu thang.
– Cái bậc thang quỷ quái này làm sao vậy? Thật ngu xuẩn khi…
– Ngu xuẩn ư? – John ngắt lời. – Không phải là ý kiến của tớ đâu nhé.
Henry ngạc nhiên quay sang thằng bạn đang vờ quan sát trần nhà.
– Cậu muốn nói gì, John? Ở đó có một nấc thang cao gấp đôi những nấc thang khác! Mà cậu cho là không là ngu xuẩn ư?
Henry khinh khỉnh nói tiếp:
– Nếu như tớ đã đứng trong căn nhà này, tớ đã biết và không bị ngã như thế!
John bực bội phản đối. Nó chỉ bậc thang.
– Những nấc thang như cái này có rất nhiều trong những lâu đài ở châu Âu.
Henry mỉa mai:
– Những người vào thời đó, có lẽ là người hết sức ngu xuẩn! Chắc họ thích bị dập mặt mỗi khi đi xuống căn hầm của họ!
Cậu đứng lên đi đến cầu thang và đếm. Cậu nhận thấy cái nấc thang mà cậu đang đề cập tới là nấc thang thứ sáu từ dưới lên và thật sự nó cao gấp hai lần các nấc thang khác.

VN88

Viết một bình luận