Đúng vào lúc hai chiếc tàu vũ trang đầy đủ đi về phía Goldophin. Một chiếc do thuyền trưởng Brand chỉ huy, chiếc kia do trung úy Robert Maynard chỉ huy. Cà hai sĩ quan đã nhận được lệnh bắt giữ Râu Đen và đồng bọn, vĩnh viễn xóa sổ chúng trên biển. Nhất là họ đang nghĩ đến một trăm livre tiền thưởng mà họ đã được hứa hẹn. Có nên nhấn mạnh rằng thống đốc Eden không màng đến giúp đỡ thống đốc Spotswood chăng?
Ngày 21 tháng mười một, lính gác báo cáo đã phát hiện chiếc Reine Anne đang bị bỏ neo trong vịnh Ocracoke. Râu Đen cũng đã nhận ra những chiếc tàu chiến và ngay tức khắc hắn hiểu ra chúng muốn gì ở hắn. Hắn vẫn khinh thường những sĩ quan mà hắn đoán rằng hãy còn non trẻ và thiếu kinh nghiệm nên không cần chạy trốn. Thật ra hắn rất muốn đánh nhau. Hắn đã cảm thấy quá nhàm chán sự đơn điệu của công việc rình rập nạn nhân của mình và áp dụng luật thu thuế. Chiếc tàu của trung úy Maynard cập sát sườn chiếc Reine Anne với những tiếng va chạm chát chúa. Ngay tức khắc Râu Đen và đồng bọn lao vào tấn công, tràn sang chiếc tàu chiến vì chúng nghĩ rằng sẽ dễ dàng chiến thắng. Nhưng lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp của mình Râu Đen nhận ra rằng hắn đã gặp người ranh mãnh hơn hắn. Từ khắp nơi trong thân tàu, trước mũi và phía đuôi tàu những thủy thủ ẩn nấp kín đáo túa ra. Tất cả bọn hải tặc bị đè bẹp bởi số đông thủy thủ. Tất cả… trừ Râu Đen.
Thân mình đẫm máu do bị hơn hai mươi vết thương, Râu Đen mở một con đường máu đi về phía trung úy Maynard. Hai địch thủ cùng một lúc nổ súng. Phát đạn của Râu Đen mất hút trong không gian. Còn viên đạn của Maynard đã điểm trúng ngay vào gương mặt to bành của gã khổng lồ. Ngay tức khắc bộ râu nổi tiếng của gã hải tặc nhuộm đầy máu. Với một tiếng thét giận dữ điên cuồng hắn lao đến vừa vung cao thanh gương chỉ huy to lớn của mình bổ xuống người sĩ quan trẻ. Viên trung úy chỉ được vũ trang một thanh gươm nhẹ. Nhưng ông ta chấp nhận trận chiến. Hai lưỡi gươm chạm nhau phát ra tiếng lách cách. Vào lúc đó, một thủy thủ của Maynard tấn công Râu Đen phía sau sườn. Anh ta đưa kiếm lên quét một vòng nhanh như chớp đánh vào gáy Râu Đen và cắt nửa phần gáy của hắn.
Hải tặc Râu Đen đưa một bàn tay lên ôm giữ đầu và quay ngược lại thọc lưỡi gươm vào ngực người thủy thủ. Sau đó gầm lên như một con thú dữ, hắn đứng tựa lưng vào một cột buồm. Hàng loạt đạn chọc thủng người hắn. Điều này không ngăn được hắn một lần nữa chĩa mũi súng về phía Maynard. Nhưng lúc hắn sắp bóp cò đôi mắt hắn trở nên trong suốt, những ngón tay mở ra và khẩu súng rơi xuống. Hắn đã chết nhưng vẫn đứng thẳng, tựa lưng vào cột buồm, chân dạng ra, đồng tử thất thần nhìn vào mặt viên sĩ quan trẻ. Do tàu bị va chạm mạnh thân thể mất thăng bằng của thuyền trưởng Edward Teach, hỗn danh Râu Đen, từ từ gập xuống và lăn kềnh ra boong tàu.
Trung úy Robert Maynard nhận được một trăm livre tiền thưởng. Tuy thống đốc Eden quyết định hơi trễ một chút trong việc cạnh tranh với người đồng nghiệp Spotswood của mình về mặt rộng lượng. Nhưng để tỏ ra rằng ông ta cũng là một thành viên được thuyết phục và trật tự. Ông ta tặng cho người chiến thắng Râu Đen quán rượu “Đầu Heo Rừng”.
Ngày 6 tháng riêng 1719, bà Augusta Stowcraft bị kết án hành nghề phù thủy và chết trên giàn hỏa thiêu.
Chương 3
Một buổi trưa thứ sáu của mùa xuân, hai đứa trẻ mười bốn tuổi vừa trò chuyện vừa chen vai giữa đám học sinh chậm chạp tiến về phía cổng trường trung học Godolphin. Khi cả hai thoát ra ngoài, chúng nhanh chân bước ra đường lớn rồi đến đại lộ Maynard, đi về phía quán rượu “Đầu Heo Rừng”.
Sau một lúc chúng đi chậm lại. Một trong hai đứa, cao hơn, mảnh khảnh, mặt đầy tàn nhang, cất tiếng hỏi:
– John này, có phải người ta sắp phá hủy quán rượu “Đầu Heo Rừng” thật không?
– Đúng đấy, Henry, công việc đã bắt đầu.
John, đứa trẻ thấp có mái tóc nâu dáng người tròn trịa, đáp:
– Thật ngu xuẩn! Tại sao phá hủy một ngôi nhà xưa tốt đẹp bị ma ám ấy vậy?
– Tại sao ư? – John lặp lại. – Vì Joe Maynard cuối cùng cũng đã bán khu vực này cho người ta xây dựng một trạm xăng. Bây giờ, đi đến đó nào. Nếu không đi nhanh hơn, khi chúng ta đến đó thì sẽ không còn bức tường nào nữa.
Từ bên trong quán rượu vang lên những tiếng búa đập đinh tai thoát ra và tiếng thạch cao kêu lách tách liên tục rơi trên sàn nhà. Jake Kowalek giám sát nhóm thợ làm công việc phá chúng. Đó là một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi. Lúc này, xuyên qua lớp bụi và khói thuốc lá đang nhìn mái quán rượu “Đầu Heo Rừng” với một vẻ phân vân lo lắng.
Rồi ông rảo bước vào bên trong quán rượu, đi qua gian phòng chính mà nền đã lỗ chỗ mục nát, và sau khi cúi mình để đi qua một cái vòm, ông đi vào một gian phòng hẹp, trần rất thấp. Nơi đó trong lúc người ta tháo gỡ hết lớp gỗ ốp lát và lớp thạch cao thì những cây cột to lộ ra.
Hai công nhân mình phủ đầy bụi đang đứng đối diện nhau. Một trong hai người, đầu nghiêng sang một bên vai quay ra cửa sổ. Người kia cố gắng lấy một mảnh thạch cao rơi vào mắt với một chiếc khăn tay. Vừa làm hắn vừa lặp đi lặp lại, giọng bực tức:
– Đừng động đậy! Mình làm sao mà lấy ra được. Sao mày không ngừng động đậy như vậy?
Người quản đốc tiến đến, quan sát con mắt chảy đầy lệ, đặt tay lên vai người công nhân:
– Nghe này Jerry, chắc chắn là không nghiêm trọng, nhưng anh phải đến gặp bác sĩ, chẳng hạn như chỗ bác sĩ Rolls đấy.
Cùng một lúc ông ta nghĩ: “Chắc phải phát điên lên mất. Đấy là người thợ thứ sáu phải bỏ dở công việc chỉ trong ngày hôm nay thôi! Sáu người với những vết thương thật là buồn cười, chỉ như đùa ấy. Vừa đủ nặng để không phải làm việc và bình yên trở về nhà xem truyền hình. Trong việc này, có gì đó không ổn. Thí dụ như người cất cái nhà này! Ôi tôi thật muốn biết hắn là ai! Những cây đinh có thể đếm trên đầu ngón tay. Khắp nơi chỉ có những chiếc nêm và chốt. Không thể rút cái gì ra được hết. Còn những chiếc búa có đầu nhọn thì thoát đi khỏi tay công nhân, nhảy nhót lung tung… và những công nhân bị thương nữa! Bây giờ, đến lượt Jerry, tay thợ tốt nhất của mình, bị cái gì đó rơi vào mắt. Tôi dám cược bất cứ cái gì là nó chỉ đi làm sau hai ngày nữa!”
Ban đầu, công việc khá dễ dàng. Những trang trí, những phần phụ thêm vào từ lâu sau khi xây dựng quán đã dễ dàng được bốc ra trong hai mươi bốn đồng giờ. Nhưng bây giờ đã đi vào phần chính của ngôi nhà thì gặp hết trở ngại này đến trở ngại khác. Jake Kowalek quyết định:
– Đã đến lúc phải thông báo cho ông chủ!.
Ông ta đi ra khỏi quán rượu, băng qua đường, vào một cửa hàng tạp hóa, tiến về phía chiếc điện thoại, đưa một đồng tiền vào rãnh, bốc máy lên và chờ. Không bao lâu, một giọng nói êm ái rót vào tai:
– Công ty dầu lửa Stanfort xin nghe.
– Xin chào Alice! Tôi là đốc công đây, xin được nói chuyện với ngài Bailly.
– Xin lỗi ai muốn nói với ông Bailly ạ?
– Ồ, cô không nhận ra tôi sao? Jake Kowalek đây. Tôi cần nói chuyện với ông Bailly gấp!
Sau một vài giây, giọng nói của người phụ nữ được nối tiếp với một giọng nam êm dịu như tiếng một vá than rơi trên sàn xe tải còn trống khiến người quản đốc giật nảy mình đưa ống nghe ra khỏi tai.
– Thế nào? – Ông Bailly lặp lại. – Có gì không ổn nào?
– Nhiều lắm, thưa ông chủ. Tôi biết rằng những điều tôi sắp kể ra cho ông nghe sẽ có vẻ rất ngu xuẩn. Tuy nhiên, tôi đoan chắc với ông rằng tất cả đều thật. Trong cái quán rượu này, không có gì muốn bị phá hủy cả. Người ta cho rằng tất cả chỉ liền thành một khối. Tôi đã cho sáu người của tôi nghỉ việc vì họ bị thương. Còn những điều kỳ lạ khác như cái giỏ đựng bữa ăn tự nhiên biến mất như có phép lạ. Không sao làm việc được!
– Chỉ có thế thôi sao?
– Ồ! Không! Không chỉ có giỏ thức ăn bị mất mà còn cả những dụng cụ đã mất nữa. Ngài có nhớ cái búa mà ngài đưa cho chúng tôi cách nay hai ba ngày không?