– Tobias… Ông là một người ngu xuẩn. – Ngài lắp bắp nói và nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, nhìn tên hải tặc buông mình nằm dài trên tràng kỷ, vừa vuốt bộ râu chảy dài đến ngực.
– Thưa thống đốc, – Teach nói tiếp như quát. – Không nịnh ngài đâu nhé, thật đấy cái vòm của ngài tuyệt đẹp!
Thống đốc Eden ném một cái nhìn giận dữ về phía Tobias. Ông ta xoắn chiếc khăn tay trong những ngón tay của mình vừa có vẻ như một con chó sợ sệt.
Trong khi đó, gã hải tặc, hoàn toàn thoải mái, đưa tay chỉ khắp phòng một lượt.
– Căn phòng tuyệt đẹp! Chắc là đắt tiền lắm. Lợi nhuận của một thống đốc thì có là bao!
Gã lấy một chiếc gối lụa thêu chỉ vàng óng ánh trên chiếc tràng kỷ, vuốt ve nó, ném trả về chỗ cũ, rồi nói với một nụ cười ranh mãnh:
– Tôi có cảm giác rằng những vị thống đốc khi cầm một chiếc bánh phụ trội thì đều rất giống nhau. Do đó, tôi tự nhủ rằng có lẽ ngài sẽ hài lòng để nghe tôi giải thích một kế hoạch nho nhỏ mà tôi đã chuẩn bị. Ồ! Đó là một kế hoạch rất tuyệt! Tôi chắc chắn là nó sẽ giúp ngài có thêm một chút mắm muối vào cho tô canh ngon hơn. Ngài có hiểu không, đấy một khoản phụ thu thêm vào lợi tức của quý ngài.
Ngài thống đốc và Tobias ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Nhưng Edward Teach đã nói tiếp, trong khi ngài thống đốc co rúm người từ từ ấn mình sâu hơn trong chiếc ghế ngồi.
– Kế hoạch của tôi không chỉ tốt cho tôi, nó còn tốt cho quý vị, nó cung cấp những phương tiện sống cho những chàng trai lương thiện đang làm việc của ngài. Như tôi vẫn thường nói: “Cách tốt nhất ngăn không cho một người làm những điều xấu xa là cả ngày lẫn đêm phải làm cho hắn bận rộn.”
Vừa nói gã hải tặc vừa liếc về bình rượu vừa đưa lưỡi liếm môi. Hắn nói tiếp:
– Tôi sẽ giải thích cho quý vị kế hoạch của tôi một cách ngắn gọn. Quý vị có thu nhập lớn về lệ phí đường đi trên đất liền, thưa ngài thống đốc, xin ngài đừng phản đối. Râu Đen này có nhiều thông tin rất chính xác. Nhưng quý vị có bao giờ nghĩ đến cửa biển và vùng vịnh không? Đó cũng là một món tiền thuế đáng kể. Và để làm việc đó, tôi chỉ cần một chiếc tàu tốt thuộc loại tàu Reine Anne, một thủy thủ đoàn sẽ giúp tôi tiến hành… thu gom và một mảnh giấy viết tay có chữ ký của ngài, thưa ngài thống đốc.
Lần này ngài thống đốc và viên thư ký cũng nhìn nhau ngạc nhiên nhưng với đôi chân mày nhíu lại:
– Ơn chúa và nhờ ngài, thưa thống đốc . – Edward Teach nói tiếp với giọng nói ồm vốn có của gã. – Tôi luôn luôn có thủy thủ đoàn của tôi. Những chàng trai dũng cảm sẵn sàng làm theo ý tôi, tôi chắc chắn như vậy, thu gom lợi nhuận của tôi và của quý vị. Dĩ nhiên, tôi sẽ bố trí họ ở Ocracoke. Đó là một đoạn đường hẹp hoàn toàn phù hợp với công việc thu thuế. Có thể nói rằng nơi đó đã được dành cho công việc này!
Với một sự trang trọng,vị thống đốc uống cạn ly rượu và đặt nó lên bàn, khoanh tay đặt trên bụng như là một tu sĩ đã được mãn nguyện. Sau đó ông quay sang Tobias.
– Có lẽ khách của chúng ta sẽ chấp nhận một ly rượu. Tobias, hãy rót cho chúng ta. Phải, cả ba chúng ta! Chúng ta sẽ uống mừng kế hoạch này, nó có vẻ làm tôi quan tâm.
Tobias tiến đến bàn, hắn đủng đỉnh rót rượu ra ba chiếc ly, đưa một ly cho Râu Đen.
Tên hải tặc nốc một hơi cạn đến giọt rượu cuối cùng và siết chặt chiếc ly trước ngực rồi giải thích với một một giọng làm như thân thiện.
– Này Eden, mấy lúc gần đây tôi có ý muốn vĩnh viễn lập nghiệp trên đất liền và tạo một quán rượu nơi tôi có thể có những khách hàng mà hầu hết là những người cập bến ở đây. Trong một thời gian dài, chì có biển cả làm tôi quan tâm. Tôi đã mong ước có một chiếc tàu đẹp, chắc chắn, chống được mọi thử thách của biển cả. Một con tàu khá chắc chắn trong nhiều năm. Nhưng ngài có biết không, trong vùng này biển không dễ chịu lắm, không có con tàu nào bền chắc chống lại được nó. Về lâu về dài biển phá hủy lần lượt tất cả, cho nên tôi tự nhủ rằng đất liền là một nơi để sống hơn biển cả và tôi quyết định cất lên một căn nhà, một căn nhà tốt, chắc chắn như một con tàu làm cùng một loại gỗ. Quý vị có nghe tôi rõ không? Với cùng một loại gỗ!
Sau một lúc suy tư, gã hải tặc hỏi tiếp:
– Phải, một ngôi nhà không bị hai hay ba cơn bão dữ làm hư hại. Hơn nữa, nếu tôi vĩnh viễn rời biển cả để sống trên đất liền, tôi sẽ cũng vững chắc tồn tại như bất kể con tàu nào!
Và gã hải tặc khổng lồ mặt đầy râu ria vừa làm bộ xấu hổ trước ngài thống đốc.
Chương 2
Kế hoạch được Râu Đen đưa ra thực hiện thật là độc đáo. Nhằm tự cung cấp một số gỗ cần thiết cho việc xây dựng một quán rượu, gã hải tặc bố trí những người canh gác trên vùng vịnh và ở cửa biển, Thật không may cho những chiếc tàu mới hay còn khá tốt đi qua những trạm gác này!
Khi một chiếc tàu được làm bằng gỗ cẩm lai hay gỗ trắc là có những căn phòng có chạm trổ bằng gỗ mun, thì ngay tức khắc nó sẽ bị tràn ngập bởi những tên hải tặc được dẫn đầu bằng thuyền trưởng Teach bằng xương bằng thịt đầy ấn tượng.
Gã này kéo theo sau mình là viên thuyền trưởng của chiếc tàu. Ông ta khá lo âu đi theo Râu Đen từ đằng trước và đằng sau tàu vừa quan sát tỉ mỉ vừa có khi thân ái đến mức cả tiền mãi lộ thông thường. Gã vừa tỏ vẻ hài lòng vừa vuốt ve với một bàn tay sành sỏi những loại gỗ khác nhau mà gã đã gặp phải khi đi quan sát khắp con tàu. Gã đánh giá từng loại gỗ xem nó là trắc hay cẩm lai.
Nếu như được thỏa mãn rồi, gã nói với viên thuyền trưởng của chiếc tàu đã bị gã để ý, với một sự lễ phép tuyệt vời:
-Từ hôm nay, ông không phải đi biển nữa. Ông trở thành người cung cấp cho tôi. Tôi chỉ đòi hỏi ông gỗ. Đó tất cả là những gì tôi cần.
Thường thì đi từ lo âu đến khinh bỉ, người thuyền trưởng khốn khổ đã thận trọng cố nặn ra một nụ cười đồng ý.
Tuy nhiên, một hôm, một vị thuyền trưởng đã chống lại. Ông ta cười ngạo nghễ và kêu lên:
– Ông nhầm rồi! Trên tàu của tôi không có gỗ!
– Ồ, có chứ. – Râu Đen cãi lại. – Ông mang thật nhiều và tôi chưa bao giờ được thấy loại gỗ nào tốt hơn!
Công việc bóc vỏ và cướp boong tàu để lấy gỗ trắc và cẩm lai là mệt nhọc cũng như việc mang những tấm gỗ mun trang hoàng các phòng của thuyền trưởng xuống. Tuy nhiên, thường thì công việc này hoàn tất hữu hiệu, dưới sự chỉ huy của hải tặc Râu Đen. Và chính thủy thủ đoàn của chiếc tàu gặp nạn phải thực hiện việc làm đau khổ này. Trong khi đó, những gã hải tặc thoải mái ngồi uống hết thùng rượu này qua thùng rượu khác. Và khi đám thủy thủ tội nghiệp kia tỏ ra mệt nhọc làm việc quá sức, bọn chúng động viên họ bằng những tiếng cười vang dội.
– Cố lên, các chàng trai! Làm việc mạnh hơn nữa nào!
Chỉ sau vài tháng, Râu Đen đã có đủ số gỗ cần dùng, hắn bắt đầu cho xây dựng quán rượu. Trong một lần đi thăm thống đốc Eden, hắn đã miễn cưỡng thú nhận rằng cách hắn thực hiện kế hoạch đã làm thiệt hại cho việc thi hành luật thu thuế. Thật vậy các tàu bè cuối cùng đã từ chối bỏ neo trong bến cảng Godolphin. Bọn họ tránh xa cảng này như sợ bệnh dịch hạch. Do đó luật thu thuế kỳ quặc mà Râu Đen phát minh ra không còn mang lại lợi lộc gì nữa cả. Ngài thống đốc rất buồn bực về tình trạng này. Ngài trách móc vị khách quý của mình.
Cuối cùng, tửu quán đã được dựng xong, Râu Đen đã quyết định đặt tên cho nó là quán “Đầu Heo Rừng”. Khi thanh gỗ cuối cùng đã đóng xong, sàn nhà được đóng bóng loáng như mặt nước, và bên ngoài được phủ một lớp sơn trắng toát. Mọi người đều nhận ra vẻ đẹp trang nhã của cái quán.
Sau khi thợ thuyền đã ra đi các cửa sổ đã được đánh bóng lộn, Râu Đen kiểm tra ngôi nhà đầu tiên của hắn trên đất liền, hắn ngắm nghía và trầm trồ tất cả những gì hắn gặp khi đi quanh nhà. Hắn kiêu hãnh chỉ những chi tiết đáng xem cho bọn thuộc hạ đang há hốc mồm ra nhìn ngắm với hắn. Rồi hắn lớn tiếng tuyên bố:
– Các chàng trai, đây là một ngôi nhà được cất lên như một chiếc tàu đẹp. Do đó phải hạ thủy nó cho đàng hoàng với bia, rượu rum và mời cả làng đến uống mừng cho sức khỏe của nó!