Sau một lúc, thầy Allan tiếp lời:
– Thưa thuyền trưởng, tôi nghĩ có một giải pháp. – Vị giáo sư hút một hơi thuốc dài, rồi lấy cái tẩu ra khỏi miệng. – Tại sao ông không mua lại quán “Đầu Heo Rừng”?
Râu Đen quét một cái nhìn kiêu hãnh vào giáo sư và kêu lên:
– Hắn nói cái gì vậy? Hắn muốn ta mua lại quán rượu của ta ư?
Râu Đen bắt đầu đi lại trên con đường mòn, tay phải vung nắm đấm lên trong không khí, còn bàn tay trái thì siết chặt cán gươm. Ông ta bỗng dừng lại trước John và Henry, đôi mắt trở nên u ám hơn.
– Hắn điên rồi phải không? Mua lại quán “Đầu Heo Rừng” của ta, trong lúc ta chưa bao giờ bán nó cho bất cứ ai. Nó thuộc về ta, chấm hết!
Râu Đen quay về hướng quán rượu và như nói với một người đang đứng ở cửa, giọng ông ta run run:
– Bà có nghe không, Augusta? Chúng muốn rằng ta mua lại quán rượu này, trong khi nó vẫn là của ta, mãi mãi thuộc về ta!
Ông nghiêng cái đầu bờm xờm qua một bên lắng nghe:
– Hả? Bà nói gì vậy Augusta? Ta không nghe bà nói.
Râu Đen nặng nề bước đến chiếc cầu thang bằng gỗ.
Henry thúc cùi chỏ vào John.
– Ông ta đang nói với ai vậy? Tớ không nghe thấy gì cả.
– Tớ cũng vậy.
Lão hải tặc có vẻ do dự. Ông ta gãi lưng, kéo râu. cuối cùng ông lầu bầu:
– Được Augusta, nếu như bà khuyên ta thế… Nhưng nếu các thủy thủ của ta biết được câu chuyện này, chúng sẽ bảo rằng lão Teach phát điên rồi!
Vừa nắm chặt môi dưới giữa ngón cái và ngón trỏ, ông ta quay lại và lém lỉnh chỉ vào Bailly:
– Hắn muốn bao nhiêu để bán chiếc thuyền buồm lủng nát, khắp nơi rỉ nước này hả?
John lập lại từng chữ một. Thầy Allan nhìn Bailly.
– Ông muốn bán bao nhiêu tiền?
– Đợi một chút Allan! Bailly phản đối. – Người này … là một hồn ma. Hắn lấy đâu ra tiền chứ? Thương lượng công việc với một hồn ma, ông không nghĩ là buồn cười sao?
Rồi sau khi đưa tay nhiều lần vuốt cằm, Bailly nói tiếp:
– Ông nghĩ rằng hắn có tiền sao?
Thầy Allan không thể nín cười được.
– Tôi cũng đã được thuyết phục. Nói tóm lại không có tài liệu nào xác nhận rằng kho tàng của ông ấy đã được chôn giấu. Nhưng có một điều hoàn toàn không thể nghi ngờ được là ông ta rất giàu có. Ông muốn bán quầy rượu này bao nhiêu tiền?
Bailly vuốt cằm, nhìn Joe Maynard và làm bộ hỏi:
– Ý kiến của anh ra sao, Joe? Đáng giá bao nhiêu… hai trăm ngàn đô la hả?
Hắn bật cười, đối mặt với thầy Allan.
– Chúng tôi chỉ chấp nhận số tiền sẽ trả cho chúng tôi bằng vàng, Theo trị giá hiện nay sẽ vào khoảng một trăm ngàn đô la. Tôi tính toán có đúng không?
– Gần đúng. – Thầy Allan trả lời với một vẻ tư lự.
Ông ta đưa mắt nhìn Joe Maynard đang tái vì giận, sau khi trút tẩu thuốc trong lòng bàn tay, ông hỏi John:
– Thuyền trưởng Teach có bằng lòng không?
John lắc đầu.
– Đồng ý thì không. Nhưng ông ta sẵn sàng trả vì phải trả thôi.
Thầy Allan bắt đầu kể về số biến cố cuảa những cuộc tìm kiếm không thành công kho tàng của hải tặc trứ danh. Bỗng ông bị ngắt lời bởi tiếng kêu, tiếp theo là một sự im lặng hồi hộp. Ông quay lại quán rượu.
Râu Đen vừa xuất hiện trên thềm nhà và mọi người đều nhìn thấy được! Trong bộ râu của ông những mồi thuốc súng khạc ra khói, rít lên. Ông ta mang hai chiếc túi to đung đưa trên đùi. Những chiếc túi này bị mốc trắng được trang trí bằng hình vẽ xanh đỏ. Bên cạnh ông là Augusta Stowcroft. Bà ta tựa mình trên một cây khổng lồ của mình, trong khi con mèo Diablo kêu rù rù và cọ bộ lông óng mượt của nó vào chiếc áo dài đen của mụ phù thủy.
– Augusta. – Râu Đen cười khùng khục. – Bà giỏi đấy, cuối cùng người ta cũng thấy được chúng ta! Người ta thấy được cả hai chúng ta!
Và ông ta lợi dụng cơ hội đó để mỉm cười với một cô gái trẻ đứng ở hàng đầu đám đông hiếu kỳ.
– Hãy cẩn thận, thưa thuyền trưởng! – Augusta nói. – Đừng quan tâm đến bọn con gái, mà chỉ lo thương lượng. Tôi đã sự dụng một phép thuật mà sự hữu hiệu của nó không kéo dài lắm!
Bà cười ré lên và đập vào lưng Râu Đen. Ông ta đi về phía đám đông đang chờ trước quán rượu.
– Đây là những gì tôi đã hứa! – Râu Đen nói và trút hai túi xuống chân Bailly.
Hai đống cao những đồng tiền vàng lấp lánh ánh sáng mặt trời buổi trưa. Rồi sau khi lau hai bàn tay lên áo, ông đến cạnh thầy Allan và với một thoáng vui vẻ trong mắt, ông chìa tay ra:
– Xin cảm ơn, thầy Allan!
Thầy giáo có cảm giác bị một bàn tay vô hình to lớn siết chặt và kéo dài một cách gần như bực bội, vì Râu Đen không buông tay ông ra. Và qua vai ông, Râu Đen nhìn Joe Maynard ngắm một cách say sưa những đồng tiền vàng mà Bailly đang bỏ từng nắm vào những chiếc túi, Sau đó vẫn đưa mắt nhìn Joe Maynard, ông hỏi nhỏ:
– Quán rượu thật sự trở lại là của tôi phải không, thầy Allan?
Vị giáo sư gật đầy xác nhận: “Phải.”
Cuối cùng, Râu Đen buông tay thầy Allan ra. Lúc đó, thình lình nét mặt của ông biến đổi, hai mí mắt híp lại chỉ để lóe ra một cái nhìn dữ tợn. Râu Đen bước ra sau ba bước, rút thanh gươm chỉ huy ra và gầm lên:
– Robert Maynard, mày đã nhận một trăm ngàn livre khi ám sát ta! Mày nợ tao số tiến đó!
Joe Maynard ngạc nhiên xoay người lại. Hắn nhìn thấy lão hải tặc khổng lồ chĩa mũi gươm ra phía trước, tiến lại gần hắn.
Hắn tái mặt, từ từ lùi lại từng bước. Nhưng lưỡi gươm vẫn theo sát hắn không ngừng. Hắn chạm lưng vào một thân cây du, kêu cứu với giọng the thé rồi đứng yên. Mũi gươm chỉ cách hắn vài ly.
Một sự im lặng chết chóc đè nặng lên cử tọa. Hình như cả những chiếc xe đang tiếp tục lưu thông trên con đường bên cạnh cũng không còn phát ra một tiếng động nhỏ nào. Chính giọng nói bình tĩnh và cứng rắn của thầy Allan đã phá vỡ sự im lặng khủng khiếp đó:
– Thưa thuyền trưởng, ông không nên phạm phải một hành động không sửa chữa được. Tôi nghĩ là tôi có một giải pháp. Ông cho phép tôi nói ra không?
Không rời mắt khỏi Joe Maynard thảm hại. Râu Đen lắng tai nghe thầy Allan đang đến tựa lưng vào một thân cây khác, uể oải hút thuốc.
– Ông muốn nói điều gì?
– Tôi có một giải pháp xin đề nghị với ông, thưa thuyền trưởng. Ông nghĩ thế nào nếu thay vì một trăm ngàn livre, ông Maynard sẽ trả lại cho quán rượu tất cả những đồ đạc của ông… Còn Maynard, ý kiến của ông thế nào?
– Tôi đồng ý. – Maynard trả lời giọng run rẩy. – Nhưng hãy cứu tôi… khỏi con dao dễ sợ này đi.
Lão hải tặc cười rạng rỡ, hạ thanh gươm xuống và đẩy nó vào vỏ. Rồi Râu Đen quay mình, dạng chân, ấn ngón tay lên thắt lưng và vui vẻ nói như một đứa trẻ.
– Thầy Allan, tôi tin vào lời nói của ông. Do đó tôi đã cặp sát tàu lại với những ý muốn hòa bình. Và hãy nhớ cho rõ, nếu như ông được bảo vệ – một tên cựu ăn trộm, một gã cựu lưu manh – muốn ký một hiệp ước hòa bình, tôi sẽ hoàn toàn đồng ý.
Nói đến đó, Râu Đen chìa bàn tay to lớn đầy lông lá của mình cho Joe Maynard và nói thêm:
– Đã quyết định rồi chứ? Ông đã sẵn sàng cùng nhau đi trên biển một cách thân ái với thuyền trưởng Teach tốt bụng và phóng khoáng này rồi chứ?
Mọi người cảm thấy một sự im lặng không dứt. Rồi một điều kỳ diệu xảy ra. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt gầy gò và khắc khổ của Maynard, và bàn tay phải của hắn siết chặt tay Râu Đen.
Thầy Allan bật cười.
– Còn ông, ông Bailly? Ông có nghĩ rằng công ty xăng dầu Standford cũng đồng ý ký một hiệp ước hòa bình không?
Bailly không hiểu ý thầy Allan muốn đi đến đâu, ông ta hỏi:
– Một hiệp ước? Thuộc loại nào vậy? Và tại sao phải ký?
– Vào đầu thế kỷ thứ mười tám, khi một hải tặc quyết định hoàn lương từ bỏ cướp bóc, nói tóm lại là sống hòa bình với những người lương thiện, người đó sẽ ký với chính quyền một hiệp ước. Trong trường hợp của ông, điều này có nghĩa là ông sẽ chịu một số tiền đủ để phục hồi hoàn toàn quán rượu “Đầu Heo Rừng” và cho việc bảo quản nó. Ông nghĩ là một việc loại này có khiến công ty xăng dầu của Standford quan tâm không?
Bailly mất dần vẻ u ám.