Ngay tức khắc, ông đốc công ngưng cười.
– Chắc chắn ông gặp những rắc rối khác nữa phải không? – Bailly nói tiếp .
– Vẫn những rắc rối như trước. – Jake trả lời. – Không thể phá hủy bất cứ cái gì. Còn lại thì không có gì mới. Những điều kỳ lạ lúc ban đầu không còn xảy ra nữa.
Bailly cắn chặt điếu xì gà giữa hai hàm răng hỏi:
– Ông ta có nói gì với tôi về các loại gỗ quý như cẩm lai, mun… có đúng vậy không? Nhưng tôi thấy rằng những miếng ván và cột nhà hoàn toàn được làm bằng những gỗ tầm thường mà thôi.
– Có lẽ, thưa ông chủ, vì ông không biết gì về các loại gỗ quý .
Jake mỉa mai nhìn Bailly, tỏ ta khá kiêu hãnh. Ông đĩnh đạc lấy trong túi áo ra một mảnh gỗ nhỏ và đưa cho ông chủ.
– Trong nhà có loại này vào khoảng một trăm ngàn đô la!
– Điều gì khiến anh tin rằng nó là gỗ mun?
– Nếu như ông không tin tôi. Thì chúng ta không cần bàn đến đó nữa.
Bailly suy nghĩ:
– Này, chúng ta nhìn qua một chút bên trong thử xem.
Hai người đàn ông đi hết con đường mòn rồi bước vào quán rượu.
John nói vào tai bạn:
– Henry, phải thông báo cho họ biết đi. Cậu thấy sao?
– Cậu điên rồi hả? Họ sẽ cho là chúng ta điên. Hơn nữa như thế sẽ khiến cho ông Râu Đen giận chúng ta. Không, tớ nghĩ rằng ở đây chúng ta chẳng có chuyện gì để làm. Ta đi thôi!
John bắt đầu tôn trọng ý kiến của Henry hơn.
– Có thể cậu nói đúng …
– Về chuyện gì, John? – Một giọng quen thuộc hỏi.
Cả hai đứa trẻ quay lại và thấy mình đang đối diện với thầy Allan. thầy lập lại câu hỏi:
– Henry nói đúng về chuyện gì vậy?
– Về hải tặc Râu Đen thưa thầy. – John đáp.
– Các em muốn nói rằng ông ta đang ở đây, ở chung quanh đây sao?
– Thưa thầy, ông ta đang ở đằng kia, trên thềm quán rượu.
Thầy Allan xoa cằm, John và Henry ngạc nhiên nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của ông ta và nghe ông ta lầm bầm:
– Trời đất! Thật khó tin… khó tin!
Trong gian phòng chính của quán rượu, Bailly trịnh trọng đi từ phải sang trái, nhặt một mảnh gỗ quan sát nó rồi ném đi.
Ở đầu kia của gian phòng, Jake vuốt ve những cột nhà vẫn đứng vững trong sườn nhà và đã làm cho ông quá lo lắng. Ông ta có vẻ như một người buôn bán đang cố ca tụng một chiếc xe đã hư hỏng.
– Này ông chủ, thí dụ như cái này. Nó chính là gỗ hồ đào nguyên khối. Tự ông xem đi!
Ông ta quay về phía Bailly:
– Loại gỗ như thế này…
– Ông chủ, có chuyện gì vậy?
Bailly bỗng đứng thẳng người như một cây cột. Khuôn mặt ông chợt trở màu xanh xám, mắt lồi ra. Từ cổ họng phát ra những tiếng ú ớ, rồi hai chân quỵ xuống.
Jake lao đến:
– Ông chủ!
Jake ôm chầm lấy Bailly, kéo ông ta ra đến thềm, đặt ông ta ngồi dựa lưng vào khung cửa. Sau đó, Jake nói với đám thợ từ các phòng khác vừa chạy đến:
– Ông Bailly bị chóng mặt. Không có gì trầm trọng cả. Có lẽ ông ta ăn trúng thức ăn gì đó.
Ông ra lệnh:
– Các người đi đi! Không có gì cho các người làm ở đây cả!
Và ông lại nói với Bailly đang dần dần lấy lại hơi thở:
– Sao ông chủ, khá hơn chưa?
– Được… tôi nghĩ là được. – Bailly lắp bắp nói trong lúc tự xoa bóp cổ họng, khuôn mặt trắng bệnh như lớp thạch cao vung vãi trên nền nhà.
– Jake… anh có thấy người muốn bóp cổ tôi không?
– Bóp cổ ông? Không ai cả…
Bailly nhìn thẳng ông đốc công:
– Anh nói cái quái gì với tôi vậy? Anh tưởng rằng tôi không cảm thấy những ngón tay của hắn quanh cổ tôi sao?
– Tôi thật không hiểu, thưa ông chủ. Trong phòng này hiện chỉ có hai chúng ta đứng với nhau mà thôi. Ai có thể tìm cách bóp cổ ông được chứ?
– Một hồn ma, đồ ngu!
– Một hồn ma? – Jake ngạc nhiên lặp lại.
Hải tặc Râu Đen vẫn đứng bên thềm nhà, nhăn nhó cười như có ai đang ở trong quán rượu.
Bailly cho rằng nói chuyện với Jake như vậy là khá lâu rồi. Ông ta lảo đảo đi ra xe. Cửa xe đập mạnh. Động cơ khởi động. Bánh xe rứt đi những bụi cỏ làm chúng bay ra xa. Rồi chiếc Buick lao đi giữa hàng cây đi qua công rào, ào ạt lao quanh góc vuông đi ra đường lớn và phóng hết tốc lực.
John kêu lên:
– Cậu có thấy không. Gã đó chắc chắc phát điên! Râu Đen đã làm theo cách riêng của mình.
Chương 13
– Thật đáng tiếc, thưa cô Chadsey. – Joe Maynard lạnh lùng nói với giọng the thé rất khó nghe. – Lần cuối cùng tôi lặp lại: “Không có vấn đề đấy!”
Ông ta chọn vài lá thư trên bàn làm việc, thận trọng đặt chúng lên nhau trong một cái cặp giấy. Rồi tựa thân mình gầy đét lên lưng ghế và nhắm mắt lại vì phiền muộn hơn là mệt mỏi.
– Nhưng thưa ông Maynard, – cô gái trẻ nói tiếp. – Mẹ tôi đau nặng, tôi không thể bỏ bà ở nhà một mình! Chỉ đến khi nào tôi tìm ra một ai đó có thể giúp đỡ mẹ tôi… Chỉ mất hai ngày thôi… có thể sớm hơn.
– Không!
Cô gái trẻ nén một tiếng nấc, đưa khăn tay lên miệng, rồi quay người bỏ chạy về phía cánh cửa đang mở ra. Khi cô vừa định bước ra, Bailly đã lao vào trong phòng.
– Joe Maynard. – Ông Bailly la lên. – Ông còn ý đồ gì nữa vậy? Nếu như ông muốn tiếp tục đàm phán với công ty xăng dầu Standford ông phải hủy hợp đồng này và trả lại tiền cho chúng tôi ngay!
– Hủy hợp đồng nào, Bailly? Thật tình tôi không hiểu ông muốn nói gì?
– Hợp đồng nào ư? Thì cái hợp đồng có liên quan với căn nhà quỷ quái trên đường Grand Rue mà ông đã đặt vào tay chúng tôi.
– Tại sao? Cái quái quỷ gì vậy? – Ông ta đáp trả. – Ông muốn tôi hủy bản hợp đồng đó ư? Công ty của ông đã tiến hành một cuộc buôn bán tuyệt vời. Căn nhà, như ông nói, giá đáng gấp ba lần số tiền mà ông đã trả cho chúng tôi để mua nó.
– Nào đi mà xem, nó không đáng giá một cái đinh! Ông đã ăn cướp chúng tôi. Ông biết rõ điều đó mà!
Joe Maynard ngạc nhiên mỉm cười, trên gương mặt nhuốm một chút ngạo mạn của kẻ chiến thắng.
– Rõ ràng tôi không hiểu ông muốn nói điều gì Bailly?
– Ông định đùa với tôi sao? Ông vẫn biết không thể xây dựng ở nơi đó được. Do vậy, vĩnh biệt cái trạm xăng dầu!
– Tại sao không thể xây dựng được? Khu đất ấy thuộc về loại đặc biệt nhất thành phố. Nếu có ai đó bị ăn cướp, không phải là ông, mà là tôi. Tuy nhiên ông vẫn chưa nói cho tôi biết lý do nào không thể xây dựng được.
Bailly có vẻ như mất khả năng nói chuyện. Đứng thẳng người lên, hai nắm tay siết chặt, đôi mắt tóe lửa, ông ta tỏ ra là một người sắp vỡ động mạch hai bên thái dương. Ông ta xoay người, đưa lưng về phía Maynard và rít qua kẽ răng:
– Tại sao ư? Bởi vì quán rượu đó có ma.
– Có ma?
– Phải, ông không lạ gì điều đó, không thể phá hủy nó!
Joe Maynard cười gằn.
– Bailly, ông điên rồi.
Bailly quay phắt lại đối diện với Joe Maynard và cúi xuống bàn viết:
– Điên à? Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy rằng chính ông mới điên.
Joe Maynard lại ném mình vào lưng ghế.
– Nào, Bailly, tôi không muốn nói…
– Đừng tìm cách làm cho tôi tin là quán rượu không có ma! Người ta chưa bao giờ nói với ông về những gì xảy ra ở đó sao?
– Cái gì?