-Thưa thầy em có thể…
Thầy Allan ngẩng lên nhìn đứa học trò như chưa bao giờ trông thấy nó. Rồi sau khi mang kính vào, thầy hỏi:
– Ah, em đó hả John? Nào, có chuyện gì đây?
John ấp úng:
– Thưa thầy… em muốn… em chỉ muốn hỏi thầy một việc…
– Em nói đi!
– Về chuyện mẩu phấn… mẩu phấn đã nhảy ra khỏi hộp và nó…
Thầy Allan nhíu mày và cái nhìn của thầy trở nên nồng nhiệt hơn. Ông đưa tay chỉ tấm bảng:
– Em có biết điều gì về vấn đề của …
John gật đầu và nói nhỏ:
– Thưa thầy, có ạ.
Thầy Allan chồm về phía trước. Đôi môi của John động đậy, nhưng không phát ra một âm thanh nào. Lúc đó, lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp giáo dục của mình giáo sư Allan suýt mất kiên nhẫn trước một học sinh.
– Nào John, em nói đi chứ! Đừng đứng đó như khúc gỗ!
John tuân theo lời thầy nhưng những điều muốn nói cứ đảo lộn trong miệng nó.
– Em phải nói với thầy, thưa thầy. Trong lúc thầy giảng bài… Râu Đen đã có mặt trong lớp học. Ông ta đã ở bên cạnh thầy suốt thời gian đó. Và đó là lỗi tại em.
– Râu Đen? Lão hải tặc?
– Phải thưa thầy. Thuyền trưởng Teach. Henry và em, chúng em đã…
– Edward Teach?
– Phải, thưa thầy. Chính là lỗi của em, thưa thầy, Henry và em…
– Lỗi của các em? Em muốn nói gì vậy? Các em đã phạm phải lỗi gì nào?
John ngước nhìn vị giáo sư dạy lịch sử của mình với một bộ mặt đau khổ, dày vò:
– Chính một hồn ma đã xóa chữ thập của thầy trên bảng và đã vẽ một cái khác…Hồn ma của thuyền trưởng Teach. Chính em đã làm cho ông ta trở lại mặt đất.
Thầy có biết không, thưa thầy, ông ta có khả năng làm rất nhiều việc, ngay cả… ngược đãi một ai đó.
Thầy Allan trề môi tỏ vẻ nghi ngờ và bật ra một tràng cười tự tin.
– Nào cậu học trò của ta, đừng nói chuyện tầm phào nữa! Không có hồn ma nào cả.
– Ồ, có, thưa thầy, có hồn ma đấy, em chắc chắn như vậy. Và ít ra là hồn ma của hải tặc Râu Đen.
Thầy Allan lại nở một nụ cười nghi ngờ, ông nhìn lên bảng đen và nói nhỏ:
– Thật lạ lùng… thật bí ẩn…
Rồi ông quay sang John:
– Nhưng rồi tại sao em lại bảo là lỗi tại các em? Theo như em nói thì em đã làm điều gì để khiến cho ông ta trở lên mặt đất được?
– Điều này không có gì khó cả, thưa thầy. Henry và em, chúng em đã đến quán rượu “ Đầu Heo Rừng”. Chúng em đã tìm ra một mảnh giấy cũ, đúng ra một mảnh da thuộc ở trong một cái hốc trong ngục thất.
– Một ngục thất? Ở đâu vậy?
– Bên dưới quán “Đầu Heo Rừng”. Chúng em đã…
– Như vậy là có một tầng hầm bên dưới quán rượu?
– Phải, thưa thầy.
Thầy Allan vuốt cằm và đưa đôi mắt trống không nhìn sàn nhà, trong khi John nói thêm:
– Và đây là những gì chúng em đã tìm ra ở đấy!
Cậu lôi từ trong túi ra mảnh da thuộc đã được xếp và vuốt phẳng lại. Thầy Allan máy móc tháo kính ra lau chùi. Rồi đeo lại chăm chú xem xét mảnh da với sự quan tâm tăng dần vừa lập lại qua hơi thở:
– Thật đáng ngạc nhiên… đáng ngạc nhiên…
John đặt ngón tay trỏ lên mảnh da thuộc và giải thích.
– Chúng em đã sử dụng nó theo chỉ dẫn trong này, và rất hiệu quả thưa thầy. Nhưng chính em đã làm cho hồn ma xuất hiện. Em đã nảy ra ý kiến tổ chức một buổi thông linh. Henry đã chống lại. Còn em thì không đoán trước được rằng… mình sẽ thành công! Đối với em, đó chỉ là một trò đùa, trò bịp cho vui!
Thầy Allan hơi lo sợ hỏi nhỏ:
– Theo thầy hiểu thì em đã đọc những chữ viết trên mảnh da thuộc này và… hồn ma đã hiện ra?
– Phải, thưa thầy, nhưng không chỉ như vậy là đủ. Em còn vẽ những dấu hiệu mà thầy đã thấy trong thứ bột mà em đã rắc trên mặt bàn.
– Bột ư?
– Vâng, thưa thầy .
John phấn khởi nói thêm:
– Thực ra, em phải sử dụng tro của một mụ phù thủy bị thiêu sống. Hình như nó hữư hiệu hơn nhiều so với bột.
– Thật khó tin! – Thầy Allan thở dài. – Thật khó tin!
John tự cảm thấy an tâm hơn từ khi cậu thú nhận tất cả với thầy giáo của mình. Cảm thấy rằng thầy Allan sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu.
– Không có ai có thể nhìn thấy ông ta, trừ Henry và em. – John nhấn mạnh.
Thầy Allan ngẩng đầu hỏi:
– Thật vậy sao? Các em đã nhìn thấy ông ta tư? Hôm nay, các em đã thấy ông ta trong lớp?
– Tất nhiên, thưa thầy. Henry và em đã thấy ông ta hầu như trong suốt buổi học. Hơn nữa em đã trò chuyện nhiều với ông ta. Thầy có biết không, đó là một người khá bảnh bao… đối với hồn ma. Nhưng chúng em không thể gặp ông ấy thường xuyên được, vì như em đã nói với thầy, em đã sử dụng bột thay vì lẽ phải sử dụng tro của một mụ phù thủy. Như em đã biết, nếu như có tro, tất cả mọi người đều thấy ông ta!
Nói xong, John lùi ra cửa lớp và hỏi:
– Thưa thầy, bây giờ em có thể đi được không thầy Allan?
Thầy Allan thờ ơ đồng ý và bắt đầu nghiên cứu mãnh da thuộc vừa lầm bầm nói:
– Tro của mụ phù thủy bị thiêu sống…Trời ơi!
John rón rén đi qua cửa lớp và lao ra hành lang.
Ở đầu khu chơi thể thao, phía bên kia hàng rào bao quanh, một phụ nữ trẻ đẩy xe nôi đi dưới tầng lá mùa xuân của những cây cao và trên một bãi cỏ kẻ ô ánh nắng và bóng râm ở đấu kia của khu đất (nơi trước kia là chỗ dựng những giàn hỏa), vài đứa trẻ đang chơi bóng chày. Tiếng la hét của chúng hòa nhịp với tiếng chim hót.
John chạy đến nơi mà Henry nóng lòng chờ đợi cậu. Để giết thời gian Henry tựa lưng vào những bức tường nhà, đẩy hết sức mình để xem chân của mình có thể kéo dài đến đâu mà không ngã xuống đất. Cậu bé say mê chơi đến nỗi không thấy John vừa xuất hiện ở góc khu nhà.
– Tớ vừa kể hết với thầy Allan rồi! – John thông báo.
Henry muốn đứng thẳng người lên. Nhưng trong lúc vội vã cậu mất thăng bằng và nặng nề ngã xuống mặt sỏi.
– Cậu làm cái gì vậy? – Henry rên lên – Ít ra cậu phải báo trước cho tớ biết là cậu đến chứ. Tớ đã tưởng cậu là… hồn ma! – Henry nói thêm khi nhặt đống sách lên. – Sao cậu đi lâu quá vậy?