– Theo cháu, John, tên Maynard này có phải cũng là cái gã khốn kiếp đã đánh lén sau lưng ta không? Tên Maynard đó là một gã ít ra cao lớn như thế này. – Ông ta nói thêm vừa đưa tay phải và đưa lên cao quá đầu ông ta.
John cảm thấy nhẹ nhàng khi nhận thấy rằng lão hải tặc có vẻ đã tìm được sự bình tĩnh.
– Ồ, không, thưa thuyền trưởng! – Cậu bé vội vàng đáp. – Đó là một người tên Maynard khác. Thầy Allan dạy lịch sử biết tất cả về những hải tặc nói rằng ông Maynard này là con cháu của ông Maynard mà ngài nói, ông ta còn bất lương hơn, ăn trộm, ăn cắp nhiều hơ…ơ… ơn…
Râu Đen lạnh lùng quay lại, nhìn cậu bé. John sau nhiều lần nuốt nước bọt nói tiếp:
– Người mà ông đã biết, đại úy Maynard đã được nhận quán rượu “Đầu Heo Rừng” của thống đốc Eden tặng thưởng vì đã giết, đã thủ tiêu …
John ngừng lại, vừa tự trách mình đã quá huyên thuyên. Tuy nhiên nó vẫn ngập ngừng nói tiếp:
– Cũng từ đó quán rượu thuộc về gia đình Maynard…
Râu Đen vẩu môi, nghi ngờ hỏi :
– Có đúng như cậu nói, tên vô lại Eden đã lấy quán rượu của ta cho Maynard để cảm ơn hắn đã thanh toán ta phải không?
John vẫn nép mình sát bức tường, sợ hãi nhìn lão hải tặc rút từ thắt lưng ra cây dao găm của lão.
– Eden, tao sẽ thanh toán mày! – Râu Đen nói khi đi về phía cửa. Nhưng trước khi đi đến cánh cửa, ông ta bỗng dừng lại, suy nghĩ, gãi gò má, lầu bầu. – Eden mày thật may mắn! Người ta không thể giết một con Maynard…
Ông ta khoanh tay, chán nản quay lại phía John. Cậu bé tự hỏi lý do của sự thay đổi này.
– John, hãy nói cho ta nghe, – Râu Đen nói tiếp. – Tên Maynard ngày nay, vì hắn là con cháu tên Maynard của ta, hắn có to lớn và vạm vỡ như ông của nó không?
John không hề suy nghĩ nhiều vội vàng gật đầu xác nhận. Lão hải tặc thọc cây dao găm vào thắt lưng:
– Tốt, như vậy đủ rồi, chúng ta đi ngủ. Ngày mai khi trời sang chúng ta sẽ có đủ thời gian tấn công tên Maynard… và đánh đắm thuyền hắn luôn!
Ông ta ngáp dài, cởi súng lục, dao găm, thắt lưng ra và đặt tất cả trên bàn ngủ cạnh thanh gươm chỉ huy. Sau đó ông ta cởi áo và đưa mắt tìm chỗ móc nó lên. Trên mặt cửa có gắn một cái mắc áo hình tròn. Râu Đen lấy cái mắc áo, tò mò quan sát nó rồi ném ra xa và móc áo lên cái cọc gắn mắc áo.
Ông ta vừa lê bước đến giường ngủ vừa gãi sườn, dĩ nhiên ông ta gãi rất nhiều vì đã lâu rồi không tắm. Trên giường ngủ ông ta lấy một trong những khẩu súng ngắn và cây gươm. Rồi ông ta ngồi trên giường, cởi đôi ủng ra. John kinh hãi theo dõi từng cử chỉ của Râu Đen. Đồng thời cậu men dọc tường đi ra xa, quyết định nhường chiếc giường cho lão hãi tặc. Thật vậy, ngay sau khi tháo ủng, Râu Đen nằm ngửa ra, tay trái cầm súng ngắn, tay phải cầm gươm. Ông ta đưa mắt kiểm tra chốt an toàn rồi nói:
– Ai biết được. Phải luôn luôn sẵn sang với thằng vô lại Maynard!
Ông ta lại ngáp dài, đưa mũi gươm chỉ về cửa sổ và ra lệnh:
– John, hãy đóng cửa thân tàu lại. Không khí ban đêm luôn luôn xấu!
Sau đó, mỗi tay cầm một vũ khí, ông ta gấp chéo hai tay lông lá lên ngực, nhắm mắt và bắt đầu ngáy vang.
Cánh cửa rít lên dù được đẩy ra rất cẩn thận, và ánh trăng soi rõ John đang nhón gót đi xuống những bậc của cái thềm nhỏ đưa ra sân sau. Trên đầu cậu bé, một cánh cửa phòng mở ra đánh một vòng cung khác theo chiều ngược lại và đập đầu vào tường làm vang lên một tiếng động mạnh trước khi dừng lại.
John do dự, chắc chắn rằng tất cả đều im lặng, cậu vội đi xuống hết bậc thềm, băng qua mảnh sân được ánh trăng soi sang. Nhảy qua cái hàng rào thấp giữa nhà cậu và nhà của cha mẹ Henry, cậu bé vấp phải một món đồ chơi, có lẽ là một chiếc xe cứu hỏa. Cậu chui vào dưới những cành của một cây táo và đến nấp sát tường như một con thú bị truy đuổi. Bức tường có một cửa sổ. Đó là cửa sổ ở tầng trệt nơi có phòng ngủ của Henry. John nhìn về phía cửa của phòng cậu và nhận thấy rằng cánh cửa tiếp tục rung rinh nhưng không đập vào tường nữa.
John cúi xuống nhặt một hòn sỏi và ném vào tấm màng che cửa sổ đang mở rộng của phòng Henry. Nghe tiếng động, con Butch sủa vang. Nhiều phút trôi qua tưởng như dài vô tận. Rồi một bàn tay vẹt màn cửa và khuôn mặt ngái ngủ của Henry xuất hiện.
– Cái gì vậy? Ai vậy? – Giọng cậu bé nhão nhẹt, cậu đang dụi đôi mắt ríu lại vì buồn ngủ.
– Tớ đây! – John đáp. – Ông ta đang ở trong phòng tớ!
– Ai?
– Cậu muốn là ai nữa? Hồn ma đó ạ!
Henry lo ngại né nhìn về phía phòng của John.
– Không… Không thể như thế được. – Cậu bé lắp bắp nói.
– Cho tớ vào với! – John nói tiếp. – Tớ không muốn ngủ trong nhà một mình.
– Cậu nói rất đúng! Đi một vòng. Cậu sẽ vào bằng cửa sau.
Khi cả hai đã ở cạnh nhau, chúng đi đến cửa sổ phòng của Henry, đứng sát vai nhau nhìn về phòng John. Những bóng cây lay động theo từng cơn gió có vẻ như đi lang thang trên tường. Cửa sổ đập nhiều lần, cuối cùng cũng ngừng lại. Tuy nhiên như có một cử động rất khó nhận ra giống như một bàn tay vô hình đang muốn lôi cuốn sự chú ý một cách kín đáo. Lúc này con Butch dựng cả lông, sủa lên một tiếng, chỉ một tiếng. Rồi nó chui dưới giường. John tóm lấy cánh tay của bạn.
– Henry, – John nói qua hơi thở. – Bây giờ, chúng ta sẽ làm gì đây?
Chương 11
Nếu như thuyền trưởng Râu Đen, bạn cũng đi theo John và Henry trên đường Ormes, bạn sẽ nhận ra con đường này đưa thẳng đến trường trung học Godolphin.
John đã trở về nhà mình trước khi cha mẹ cậu thức giấc. Khi bước vào nhà bếp, mẹ cậu ngạc nhiên một cách thích thú thấy cậu vừa ôn bài vừa ăn điểm tâm. Một lúc sau, chính John đã ngạc nhiên. Cậu vừa đi nhanh xuống bậc thềm thì một giọng ồn ào khiến cậu khựng lại tại chỗ:
– Chào John! Sáng nay có khỏe không?
Thuyền trưởng Râu Đen đứng trên lề đường trước nhà. John nghẹn lời đáp:
– Chào ngài thuyền trưởng.
Rồi nó chuồn qua bồn cỏ, đi về phía nhà của Henry. Cả hai đứa trẻ sau khi quan sát tính trạng không ít lo lắng, đã lên đường nhanh hơn mọi ngày về hướng trường trung học mà lần đầu tiên chúng cho là một nơi an toàn, một nơi trú ẩn lý tướng nhất.
Râu Đen rùn vai đi theo sau chúng khoảng năm mươi mét và không cần cố gắng từ từ rút ngắn khoảng cách. Butch quặp đuôi chạy giữa đường ngang với hai đứa trẻ. Thỉnh thoảng nó quay đầu lại lén nhìn lão hải tặc.
– Ông ta vẫn còn ở đó phải không? – John hỏi.
Henry liếc về phái sau qua vai bạn:
– Phải, cậu biết không John? Tớ vẫn tìm lý do tại sao chỉ có chúng ta cũng như Butch có thể nhìn thấy ông ta.
– Đơn giản thôi. Chúng ta đã dùng bột.
– Bột? – Henry ngạc nhiên lặp lại. – Có liên quan gì nữa…
John chuyển những quyển sách ở dưới tay trái sang tay phải.
– Nếu chỉ có chúng ta trông thấy ông ta, là vì chúng ta đã sử dụng bột thay vì tro của một mụ phù thủy bị thiêu chết trên giàn hỏa.
Henry nghi ngại nhìn bạn.
– John , cậu lại giỡn mặt tớ rồi!
– Hoàn toàn không. Đó là lý do mà không ai có thể nhìn thấy ông ta, trừ chúng ta… Và khi ông ta muốn. Chính ông ta nói với tớ như thế!
Henry lại ném một cái nhìn qua vai bạn, rồi quay sang John:
– Thật vậy sao… chính ông ta?
– Phải! – John khoa tay đáp.
Râu Đen có trông thấy cử chỉ đó không? Ông ta vẫn thấy cho nên đưa tay thật cao, vui vẻ vẫy và chạm vai vào một thân cây nên suýt nằm dài ra lề đường.
Trường trung học Godolphin là một dãy nhà rộng lớn, xây bằng gạch và ốp đá, ở giữa sàn có một bồn cỏ hẹp và chung quanh là một hàng rào thấp. John và Henry vẫn bị hải tặc Râu Đen bám sát, vội vàng rẽ đám bạn đứng cạnh lối vào để tìm đường đi. Sau đó chúng bước qua lối vào, đi dọc hàng rào. Bỗng chúng đối mặt với những học sinh lớn tuổi hơn. Đó là ba thanh niên vạm vỡ mặc những chiếc áo len giống nhau, trên ngực có in một chữ “Godolphin”. Đôi bạn cùng nhận ra ba ngôi sao trong đội bong bầu dục của Godolphin. Trong ba đứa, có một là anh của Judy, chơi ở hàng hậu vệ cánh. Cả ba nhìn John và Henry với một nụ cười tự tin.
– Ê, John – Gã cầu thủ hậu vệ cánh hỏi. – Những câu chuyện ma vẫn còn phải không?
– Còn mày, Henry, – Tên tiền vệ nhấn mạnh. – Mày có thấy những hồn ma hiện về lúc này không?
Người anh của Judy rướn cao người nhắm mắt lại rên rỉ:
– Thuyền trưởng hải tặc Râu Đen… lão già dơ bẩn… Hồn ma già nua, bụi bặm, bị mọt gậm nhấm… cứu tôi với, cứu tôi với!
– Vậy là đủ rồi đấy! – John nói – Hãy để cho chúng tôi đi qua!
Cậu bé cố gắng đi tiếp. Nhưng ba nhà vô địch cản đường. Chúng quyết định vui đùa một chút.
Anh trai Judy vẫn lim dim mắt, càng nói mạnh hơn:
– Thuyền trường hải tặc Râu Đen… kẻ già nua…
Nhưng hắn không đi xa hơn. Một bàn tay vô hình vừa làm bung chiếc cà vạt của hắn ra khỏi áo len và kéo mạnh khiến tay cầu thủ bóng bầu dục đáng gờm mất thăng bằng và suýt ngã. Hắn mở mắt ra sửng sốt một chút rồi gầm lên, lao vào John:
– Mày, mày sẽ trả giá đắt đấy!